Chương trước
Chương sau
Giang Mãnh không yên tâm để một mình Sở Minh Giai đi vào trong. Anh cầm máy quay phim đi theo sau, Hàn Phong Thần lại càng không thể nào để bản thân đi một mình, bước chân theo sát Sở Minh Giai.

Chỉ có vò quỷ nhỏ run lẩy bẩy không dám đến đó, trốn trong bụi cỏ ở chỗ xa, ló nửa cái đầu trong vò ra lén lút nhìn. Một khi phát hiện động tĩnh, cậu nhóc sẽ rúc vào sau đó lăn đi ngay.

Ba người đi tới cổng chào bằng vàng, Hàn Phong Thần ngẩng đầu lên nhìn hai cái lồng đèn đỏ thẫm treo trên cổng chào, lại nhìn qua cổng chào lấp lánh ánh vàng.

Nếu cổng chào này là vàng thật, vậy thì cũng chấn động quá rồi. Đây là bao nhiêu tiền chứ?

Một gram vàng bao nhiêu tiền nhỉ?

Hàn Phong Thần nghĩ vậy, không nhịn được sờ sờ cổng chào.

Sau đó, ở giữa núi non trùng điệp yên tĩnh là âm thanh “rẹt” vô cùng chói tai, bước chân của tất cả mọi người đều dừng lại, quay đầu nhìn Hàn Phong Thần.

Hàn Phong Thần: “...”

Hàn Phong Thần nhìn thử bàn tay của mình, lại nhìn thử cổng chào vừa sờ. Chỉ nhìn thấy chỗ bị cậu sờ đã xuất hiện một cái lỗ, tờ giấy bị cậu xé rách đang tung bay theo chiều gió.

Hàn Phong Thần: “...”

“Em... Cái này...”

Hàn Phong Thần sợ tới nỗi lắp bắp: “Em không cố ý thật mà!”

Làm ơn đi, cho dù nhà cậu có tiền đi nữa thì phải bồi thường một cổng chào làm bằng vàng như vậy thì cũng không dễ.

Sở Minh Giai nhỏ giọng nói: “Đừng lộn xộn, đây đều là giấy, rất dễ rách.”

Hàn Phong Thần: “...”

Hàn Phong Thần cạn lời: “Vậy ngôi biệt thự kia cũng là giấy? Thế chúng ta còn đến đó được không?”

Trước khi Trần Lập đến chỗ này, chuyện gì đã xảy ra?

Sở Minh Giai còn chưa nói chuyện, tiếng nhạc đột nhiên truyền đến. Cô ngẩng đầu nhìn lên, cửa biệt thự mở ra, hai hàng trai trẻ mặc âu phục màu đen đi một lượt ra ngoài. Bọn họ khách khí đi tới bên cạnh Sở Minh Giai, xếp thành hai hàng cúi người: “Hoan nghênh thần chủ.”

Sở Minh Giai nhướn mày, nhìn những “con người” có mặt mũi cứng ngắc.

Hàn Phong Thần bị dọa rợn cả tóc gáy.

Bởi vì mấy chục chàng trai mặc đồ vest này lại có dáng dấp giống nhau như đúc!

Từ kiểu tóc cho đến ngũ quan, rồi đến vóc người và trang phục, tất cả đều giống hệt nhau!

Hàn Phong Thần lui ra sau hai bước, sợ tới nỗi không nói chuyện.

Sở Minh Giai xoay đầu nói với Giang Mãnh: “Cậu và Phong Thần đợi tôi ở chỗ này, tôi đi rồi về ngay.”

Giang Mãnh chau mày: “Sơn...”

Sở Minh Giai: “Nghe lời.”

Giang Mãnh: “...”

Giang Mãnh không dám không nghe lời, đành trơ mắt nhìn Sở Minh Giai đi tới cửa lớn biệt thự.

Mà ở trong mắt các khán giả phòng livestream cũng chỉ có thể nhìn thấy Sở Minh Giai một mình đi vào trong bóng đen sâu thẳm.

[Trời ơi, chị Sở không muốn sống nữa rồi! Sương mù trong núi nặng như vậy, còn chưa biết vật khổng lồ kia là cái gì mà chị ấy cứ một mình đi vào trong!]

[Chị ấy còn không cho người ta đi theo mà tự mình đi đến đó! Chị Sở quá dũng cảm!]

[Chắc hẳn chương trình nên sắp xếp thêm mấy đại sư đi theo tổ này đi. Tôi thấy hai tổ khác cũng không nguy hiểm như vậy mà.]

[Đúng á, hai tổ khác đều chơi chơi thôi, hai vị đại sư nhúc nhích ngón tay tính một cái, hoặc dán bùa là hết chuyện rồi. Sao lần nào bên chị Sở cũng nguy hiểm như này hết vậy?!]

...

Hàn Phong Thần không yên tâm, hỏi nhỏ Giang Mãnh: “Để chị ấy đi một mình qua đó thật sự là không có chuyện gì à? Chúng ta có cần đi theo để đảm bảo hơn không?”

Giang Mãnh cũng rất muốn đi qua đó, nhưng Sở Minh Giai không cho phép, anh không dám chọc Sở Minh Giai tức giận nữa.

Dưới sự tiếp đón của đám trai mặc đồ vest ở ngay cửa, Sở Minh Giai đi tới cửa biệt thự, cửa lớn rộng mở, bên trong trải thảm đỏ.

Tiếng người bên trong huyên náo giống như đang cử hành vũ hội.

Sở Minh Giai cúi đầu nhìn tấm thảm, không chút do dự nhấc chân đi vào trong.

Sau khi bước chân cô đặt xuống, âm thanh “rẹt” lập tức truyền đến.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô như đang đi trong biệt thự nguy nga lộng lẫy cao cấp, thực ra thì một bước đi là một cái hố đạp rách mặt đất của người ta.

Âm thanh cô đi bộ kinh động “người” ở bên trong, bọn họ kinh hoàng thét chói tai: “Người sống! Có sống người tới!”

“Sơn chủ, sơn chủ ở đâu?!”

“Có người sống tới, ai dẫn vào vậy?”

“Đừng nói nhiều nữa, có khi đối phương là đạo sĩ đó! Chạy mau!”

...

Chỉ chốc lát, bên trong biệt thự vốn vui vẻ náo nhiệt lập tức trở nên huyên náo hỗn loạn.

Mà mấy chàng trai mặc vest đi theo Sở Minh Giai vẫn là vẻ mặt không cảm giác mà đi theo sau lưng cô, rất bình tĩnh, không hề có phản ứng.

Lúc này, một cô gái mặc đầm đỏ, trang điểm vô cùng diễm lệ đi ra. Cô ta đi giày cao gót, để tóc dài màu đen ngang eo, đôi mắt hẹp dài, môi tô son đỏ thẫm.

Ngũ quan của cô ta vô cùng tinh xảo, khí chất cũng rất mạnh mẽ, xem ra đạo hạnh không thấp.

Hơn nữa, gương mặt này của cô ta giống Sơn Thần Kỳ Sơn trong quá khứ tám chín phần.

Nếu như không phải mình là Sơn Thần, Sở Minh Giai cũng sắp bị vẻ ngoài của cô ta mê hoặc.

Cô gái mặc đầm đỏ sải bước đi tới, nói với hai chàng trai mặc đồ vest dẫn đường ở trước mặt: “Không phải nói nghênh đón thần chủ à? Đừng nói các anh dẫn tên bợm nhậu phế vật kia vào cho tôi nhé?”

Gương mặt của chàng trai mặc đồ vest không có biểu cảm gì, giọng điệu cũng đều đều: “Chủ nhân, chúng tôi quả thật đã nghênh đón thần chủ đại nhân.”

Cô gái mặc đầm đỏ cầm một cây kéo nhỏ màu vàng, cô ta lạnh mặt đẩy người đàn ông mặc đồ vest ở bên cạnh ra, liếc mắt một cái là nhìn thấy Sở Minh Giai.

Sở Minh Giai mỉm cười: “Chào cô.”

Chỉ trong một khoảnh khắc thôi, Sở Minh Giai đột nhiên thả thần lực trên người ra đánh về phía cô gái mặc đầm đỏ.

Cô gái mặt đầm đỏ trợn tròn mắt, biểu cảm kinh hoàng: “Cô, cô là... Cô là ai?!”

Sở Minh Giai nhìn chằm chằm cô ta: “Không phải đã nói rồi sao? Tôi là thần chủ của cô.”

Cô gái mặc đầm đỏ ngẩn ra một giây, ngay sau đó, cây kéo màu vàng trong tay chợt lóe lên, vô số người giấy bổ nhào về phía Sở Minh Giai.

Mà cô gái mặc đầm đỏ kia xoay người muốn chạy trốn.

“Còn muốn chạy?”

Sở Minh Giai sải bước đuổi theo, một tay xé mấy người giấy thành mảnh vụn.

Bây giờ, chỗ tốt lớn nhất của cơ thể cô là không cần lo lắng sự tấn công của bọn họ, bởi vì người giấy không tổn thương cô được.

Cô gái mặc đầm đỏ bỏ chạy rất nhanh, cái bóng nhanh chóng vọt tới cửa sổ. Sở Minh Giai cũng chạy rất nhanh, bởi vì động tác của cô mà cả ngôi biệt thự lớn như vậy đều sắp bị cô xé rách.

Lúc nữ quỷ mặc đầm đỏ muốn trốn qua cửa sổ, tay cô ta đột nhiên bị Sở Minh Giai bắt lấy.

Sở Minh Giai cười khẩy: “Không phải Sơn Thần? Chạy cái gì?”

Người phụ nữ mặc đầm đỏ vùng vẫy: “Chúng ta không thù không oán, vì sao cô muốn đối phó với tôi?!”

Sở Minh Giai sử dụng sức mạnh, cứng rắn kéo cô ta ở giữa không trung xuống. Cô ta té mạnh xuống đất, cô cười khẩy: “Cô hại bao nhiêu người, mượn bao nhiêu vận may, sao cô dám nói là không thù không oán?!”

Biểu cảm trên gương mặt cô gái mặc đầm đỏ vô cùng dữ tợn, lớp trang điểm tinh xảo hơi nứt ra: “Cô, cô tới là vì chuyện này?”

Sở Minh Giai đạp mạnh lên mặt đối phương, cười khẩy: “Nếu không thì sao? Bởi vì cô đóng giả Sơn Thần chắc?”

Nửa gương mặt của cô gái mặc đầm đỏ bị Sở Minh Giai đạp lệch, nhìn giống quả bóng da người bị xì hơi.

Cô gái còn lại nửa gương mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Sở Minh Giai: “Cô, sao cô biết...”

Làm sao biết được chuyện về Sơn Thần?

Song, cô ta còn chưa dứt lời, nửa gương mặt khác cũng bị Sở Minh Giai đạp lệch.

Sở Minh Giai lạnh nhạt nói: “Cô mang gương mặt như vậy nói chuyện khiến tôi rất không thoải mái.”

Cô gái mặc đầm đỏ: “...”

Nguyên gương mặt của cô gái mặc đầm đỏ đều bị đạp ở trên mặt đất, lúc này cũng không nói chuyện được nữa. Chiếc kéo nhỏ mà cô ta cầm trong tay lại lóe lên, đám trai mặc đồ vest không đếm xuể một lần nữa xuất hiện ở xung quanh. Tất cả những chàng trai này đều có dáng dấp giống nhau như đúc, bọn chúng không ngừng bao vây, muốn giải cứu chủ nhân của mình từ trong tay Sở Minh Giai.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sở Minh Giai nhìn đám này vòng, hiểu rõ rồi cúi đầu, nhìn cô gái mặc đầm đỏ một lúc lâu rồi cười khẩy nói: “Thì ra là thuật thao túng người giấy? Cắt cũng không tệ nhỉ?”

Nói xong, cô đạp mạnh lên bàn tay cầm kéo của cô gái mặc đầm đỏ, một tiếng rẹt vang lên, cô đạp rách bàn tay của đối phương, cây kéo màu vàng phát ra âm thanh rách nát.

Mà ngay lúc này, cô gái mặc đầm đỏ chợt xé cánh tay của mình ra, thét lên rồi thoát ra ngoài thông qua cửa sổ ở bên cạnh.

Động tác của Sở Minh Giai nhanh chóng, một bàn tay nắm tóc của cô gái mặc đầm đỏ, chỉ nghe thấy một tiếng “rẹt”, động tác của Sở Minh Giai tạm ngừng một lát mà nhìn xuống bàn tay của mình.

Thứ mà trong tay đang kéo lấy chỉ còn lại một bộ da người khô đét.

Da người còn được trang điểm tinh xảo, thậm chí còn có bộ tóc vô cùng đậm màu.

Sở Minh Giai: “...”

Sở Minh Giai ghét bỏ vứt da người trong tay xuống, trong một chốc, da người tự động bốc ngọn lửa ma quỷ màu xanh, không được mấy giây đã cháy rụi.

Ở bên ngoài biệt thự, Hàn Phong Thần nhìn thấy căn biệt thự bằng vàng lung lay sắp sập, sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch. Vừa nhìn thấy Sở Minh Giai đi ra, cậu lập tức chạy lên phía trước: “Chị ơi, cuối cùng chị cũng ra rồi!”

Vừa nãy ở trong biệt thự, cậu nghe thấy âm thanh vô cùng bén nhọn, vô cùng dọa người, mà Giang Mãnh đột nhiên chạy mất, cũng không biết đuổi theo thứ gì nữa. Hàn Phong Thần ở lại tại chỗ một mình, cậu sắp sợ chết khiếp.

Sở Minh Giai hỏi: “Giang Mãnh đâu?”

Hàn Phong Thần còn cầm máy quay phim, tủi thân nói: “Vừa rồi anh ấy đột nhiên chạy đi mất, không biết nhìn thấy gì nữa.”

Sở Minh Giai suy đoán chắc hẳn Giang Mãnh đuổi theo cô gái mặc đầm đỏ đã bỏ chạy.

Lúc này, vò quỷ nhỏ trong hũ tro cốt chạy đến, hưng phấn nhìn Sở Minh Giai: “Sơn chủ đại nhân, chị giỏi quá! Đuổi diễm quỷ bỏ chạy luôn rồi! Cô ta đã làm mưa làm gió ở chỗ này rất lâu rồi, chúng em đều rất sợ cô ta.”

Hàn Phong Thần thấp giọng hỏi: “Quả nhiên là diễm quỷ?”

Trước kia, cảnh sát luôn không tra được hung thủ mua trẻ sơ sinh, Giang Mãnh đã nghi ngờ là diễm quỷ làm ra. Bởi vì diễm quỷ giỏi vẽ da, có thể ngụy trang thành những người khác nhau.

Kết quả quả nhiên là diễm quỷ?

Sở Minh Giai không nói chuyện, cô nghĩ tới lúc mình vừa đi vào biệt thự, diễm quỷ chất vấn người giấy mặc tây trang. Sở Minh Giai suy đoán ngoài diễm quỷ, có lẽ còn có một “thần chủ” ở phía sau màn. Có khi diễm quỷ chỉ là thế thân của “thần chủ” này.

Giang Mãnh quay lại rất nhanh, anh nghiêm mặt nhìn Sở Minh Giai: “Không đuổi kịp.”

Đối phương tự cắt một cánh tay, thậm chí trực tiếp cởi da người để chạy trốn, xem ra đã nhận ra thân phận của Sở Minh Giai.

Sở Minh Giai: “Không cần lo, nó không trốn được bao lâu đâu.”

Nhưng vẻ mặt của Giang Mãnh cũng không nhẹ nhàng.

Diễm quỷ này có thể sống trong biệt thự lớn như vậy ở trên Kỳ Sơn, chắc đã chiếm cứ nơi đây đã lâu. Không biết nó đã dựa vào linh mạch của Kỳ Sơn để tu hành bao nhiêu năm.

Ba người đi về chỗ có đền ma, Sở Minh Giai nói: “Về thôi, nó sẽ không quay về đâu.”

Hàn Phong Thần: “Cảnh sát còn chưa tới, Trần Lập kia làm thế nào đây?”

Giang Mãnh xụ mặt: “Sao cảnh sát chậm vậy?”

Hàn Phong Thần: “Trời tối quá, có lẽ bọn họ không dễ lên núi.”

Ba người nghiêm túc đi về đền thần, chuẩn bị ở trong đền thần nghỉ ngơi một lát, lúc nữa cùng cảnh sát xuống núi.

Kết quả là đợi bọn họ đi tới đền thần, đột nhiên nhìn thấy một cô bé gầy nhỏ đứng ở cửa đền thần.

Mọi người: “...”

Cô bé kia nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, cô bé nhìn bọn họ bằng vẻ mặt đờ đẫn.

Hàn Phong Thần ngẩn ra một lát, dò xét hỏi: “Tiểu Duẫn?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.