Trong khi mọi người còn chưa hiểu được Mã Quang phản công ra sao thì Đàm Vân Thắng lại nghĩ.
“Hô hô, như thế mới giống một thằng chuyên nói lảm nhảm.”
Lảm nhảm ý là những lời mưu sâu kế hiểm của Mã Quang?
Đúng thế, mỗi khi uống rượu với gã Mã Quang luôn nói về chuyện đại sự. Trong tộc, ngoài tộc.
Tựu trung…
“Chả hiểu cái mẹ gì?”
Đàm Vân Thắng ngậm một chiếc lá trên miệng, gã nheo mắt nhìn hai cao thủ trên chiến trường.
Chợt có cái gì sờ vào chân.
“Để yên cho ông mày xem.” Đàm Vân Thắng buột miệng nhưng sẽ chẳng ai để ý.
“Để yên…” Định thò tay xuống gạt ra vì nghĩ đó là mấy con chó của Ngọc bản nhưng vật đó lại bóp mạnh vào chân khiến Đàm Vân Thắng đau điếng.
Gã cúi xuống nhìn vào cổ chân. Có một bàn tay mọc lên từ đất đang nắm vào mắt cá chân của gã. Móng tay của nó bóp mạnh vào da thịt khiến cho Đàm Vân Thắng chảy máu.
Hai tay bịt miệng mà không dám kêu, Đàm Vân Thắng chỉ còn biết đảo mắt qua lại cầu cứu. Nhưng có ai chịu nhìn đến một tên bẩn thỉu như gã?
“Bỏ mẹ rồi! Bỏ mẹ rồi!” Gã thầm chửi. “Thôi bỏ mẹ rồi!”
Làm thế nào đây, phải là thế nào đây? Đàm Vân Thắng sợ hãi tột độ. Nếu theo phỏng đoán của gã.
“Con ma rừng, giời ơi là giời. Con ma rừng!” Chỉ có con ma rừng trong truyền thuyết mới mọc tay lên từ đất.
“Bà mẹ, hai thằng giỏi giang thế kia thì không bắt. Mày bắt ông làm gì?”
Trong lúc còn sợ con ma rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-2-huyet-nguyet/256171/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.