Trời có đức của trời! Bởi vậy ai nấy cũng đều phải đứng dưới trời.
Người có luật của người, đôi khi luật người, đức trời lại chẳng hợp nhau.
…
“Ngươi… cuối cùng đã lấy nó ra rồi?” Thuần Lang lạnh lùng.
Thứ làm hắn mong chờ hay thứ mà chúng nhân không thể ngờ tới?
“Đúng thế!”
Cả hai!
Thứ Thuần Lang mong chờ chính là vũ khí của Mã Quang. Thứ mà chúng chân không ngờ là nó lại nhỏ đến thế.
“Từ Phách Long Nha?”
“Đây mà là Tử Phách Long Nha ư?”
“Sao lại thế này?”
Mọi người xôn xao nhìn đến một vật Mã Quang đang cầm trong tay. Nó nhỏ nhắn chưa bằng một ngón tay, chiều dài bằng đúng chiều dài bàn tay Mã Quang.
Tử Phách Long Nha?
“Đây đích thị là Tử Phách Long Nha!” Mã Quang lên tiếng. “Nó là một chiếc trâm cài tóc.”
Câu nói làm cho mọi người thất kinh. Một đồ cái tóc có thể làm thành vũ khí? Phải chăng cao thủ giết người đâu cần thần binh trác tuyệt?
Không! Chính miệng Lư Trường thừa nhận Tử Phách Long Nha là một vũ khí lợi hại. Ông ta không cho phép Mã Quang mang đi đổi lấy Tam Ly châu còn gì?
Chẳng qua là do lần đầu tiên xuất thế nên mọi người ngạc nhiên đấy thôi!
“Được! Để ta đến lĩnh giáo Tử Phách Long Nha của ngươi!” Thuần Lang nói rồi lao đến.
…
Nhiều năm sau, người ta được biết Mã Quang thương nhớ một người mà đem vũ khí của mình chế thành chiếc trâm cài tóc.
…
“Đáng tiếc, từ giờ ngươi không tấn công được đâu!” Mã Quang lạnh lùng.
Lời nói như thể thách thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-2-huyet-nguyet/256172/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.