“Sao? Ngươi còn đấu tiếp được không?”
Thuần Lang lạnh lùng, cho dù đả thương đối thủ để giành lợi thế nhưng hắn có vẻ không muốn trận đấu kết thúc quá đỗi nhạt nhẽo.
“Vẫn còn!” Mã Quang nhanh chóng hồi đáp.
Nhanh hơn!
Đó chính là Thuần Lang, chỉ cần đối phương trả lời vẫn còn, hắn sẽ lập tức lao đến. Tử Thần luân quay vòng vun vút, nó luôn được hướng đến vị trí trọng yếu nhất trên cơ thể con người. Chính là cổ họng!
Mã Quang đề phòng hết mức, hắn ta lùi lại hai bước, đủ để Tử Thần luân không thể xoẹt qua cơ thể mình được. Nó dần dần đi xuống ngang vai, Mã Quang cũng thầm thở phào nhẹ nhõm vì mới tránh được hiểm chiêu.
“Thôi chết!” Ánh mắt hoảng hốt đã bắt đầu hiện lên.
Thuần Lang dùng luân thành thục nên Mã Quang đã rất chú ý đề phòng, tuy nhiên hắn đã bỏ qua một điểm.
“Nhận ra thì đã quá muộn rồi!” Thuần Lang hét lớn.
Tay trái của hắn đánh mạnh rồi đưa từ dưới lên cao. Chính là điểm này, chính là chiêu này.
“Khuê Mãnh Lang Trảo!”
Yếm trá bậc một!
Mãnh trảo đưa đến đâu cào xé vào cánh tay đến đấy. Một đường thẳng tắp từ cổ tay đến khuỷu tay Mã Quang đồng loạt chảy máu.
Hắn đã thua chiêu này. “Lư Trường luân pháp tinh diệu, nhưng ngài ấy một tay cầm luân, tay kia nhất định xuất trảo tấn công. Đáng tiếc ta đã nhận ra quá muộn.” Mã Quang thầm nghĩ.
Hắn chú ý đến Tử Thần luân mà quên đi mất thể nào tay kia của đối thủ cũng sẽ xuất trảo tấn công. Đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-2-huyet-nguyet/256170/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.