Ta là ai?
Ngươi vẫn là ngươi đấy thôi!
Vậy… ngươi lại là ai?
Ta… người lắng nghe ngươi nói nãy giờ còn gì?
Vậy… ta là… ngươi!
Ha ha!
Ta muốn chết!
Đằng Long nói với người ở trong tiềm thức, y chẳng hề thiết sống trên thế gian thêm một giây phút nào nữa.
Nhưng ta lại không muốn chết!
Thế thì đã sao? Ta đâm một nhát vào trái tim kia rồi, sớm muộn cũng sẽ chết thôi. Kì lạ thật, Đằng Long chẳng hề cảm thấy đau đớn chút nào. Kể cả ở tay, kể cả ở ngực.
Ngươi là một kẻ hèn nhát!
“Sao, ngươi vừa nói gì?” Đằng Long phản ứng lại ngay khi tiếng nói vang lên bên tai.
Ta nói ngươi là một tên vô dụng!
Bên này, là ở phía bên tai trái của y, rốt cuộc kẻ nào đang nói? Bất kể là ai, hắn ta nói trúng tim đen Đằng Long mất rồi.
“Ngươi nói không sai, ta thật sự vô dụng!”
Ngươi cũng ngu ngốc nữa!
Bên tai phải cũng có ai đó thì thầm. Những tưởng chỉ có một mình Đằng Long đang nằm thoi thóp thì bỗng chốc xung quanh xuất hiện biết bao tiếng người ồn ào.
Ha ha! Ha ha ha!
Tiếng cười đùa của đám con trai.
Là Thiệu Bình và Vũ Lâm, bọn chúng đến cười nhạo ta ư?
Hu hu!
Ai? Ai đang khóc?
“Như Tranh? Nàng tại sao lại khóc? Nàng đang trách ta ư?” Đằng Long đáp lại tiếng kêu ai oán.
Không sai! Không sai! Không…
Hai chữ ấy lập tức vang lên. Ù ù từng hồi đánh vào màng nhĩ của Đằng Long, từng nhịp găm thẳng vào tim của Đằng Long.
“Không sai! Vì ta mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-1-thien-khai/739433/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.