Ngày thứ nhất…
Tiếng gà gáy dưới chân núi bắt đầu vang lên nhưng trời vẫn chưa hửng sáng. Cành lá còn mang trên mình ướt đẫm hơi sương từ đêm hôm qua.
Khung cảnh thật quen thuộc. Mái nhà trên núi bập bùng ánh lửa, một người con gái loay hoay dưới bếp.
Bàn tay Như Tranh thoăn thoắt, hết ghế cơm rồi lại đặt nước. Miễn sao củi than lúc nào cũng trong tình trạng nóng đỏ. Như Tranh vùi lại niêu cơm vào đống tro rồi xách ấm nước trở ra bên ngoài. Cô múc hai gáo nước lạnh đổ vào thau đồng, sau đó trộn thêm một ít nước nóng trong ấm. Như Tranh nhẹ nhàng dùng tay vục nước mà đưa lên mặt. Nước ấm làm hai gò má Như Tranh ửng hồng. Cảm giác vô cùng sảng khoái.
Đáng lẽ sau đây sẽ là công việc phơi thuốc hàng ngày nhưng Sơn thần đã không còn nữa, thuốc chẳng ai mang?
Đột nhiên Như Tranh thấy buồn man mác. Cô hít một hơi thật mạnh rồi nhắm mắt hững hờ. Cái thứ dịu êm lần lượt đi vào cuống họng sau đó phả ra toàn bộ tạng phủ. Hàn khí của trời đông quả thực rất lạnh hoặc giả cơ thể Như Tranh không còn ấm nóng được nữa.
Chẳng sao!
Chợt có thứ gì đỏ lửa từ phía trời đông?
Một hòn hỏa diệm rực rỡ bắt đầu chui lên từ phía chân trời. Ánh sáng của nó tỏa ra xua tan biết bao sương đêm lạnh lẽo, xua tan bóng tối quẩn quanh.
“Tuyệt đẹp!”
Như Tranh ngẩn người mà thốt lên.
Phải chăng đây là những thứ Đằng Long hay thấy? Đằng Long y sẽ cảm nhận được gì khi mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-1-thien-khai/739432/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.