Một góc ở Man tộc trước ngày Thuần Lang xuất quân.
“Ngươi thật sự muốn đi sao?”
Mã Quang lo lắng hỏi Thuần Lang nhưng hắn chẳng buồn đáp lại, chỉ hừ lên vài tiếng.
“Ngươi có biết như thế là rất mạo hiểm hay không? Hai tộc đều đã tổn thương nguyên khí, lần này nếu ngươi thất bại sẽ đẩy Man tộc chúng ta vào thế khốn cùng.”
Thuần Lang chỉ đứng đó, thi thoảng phả hơi thành những tiếng “hà, hà” như một người thở dài. Hắn thật sự không biết nói chuyện hay sao?
“Thuần Lang ngươi có quyền phát binh, ta không thể ngăn cản. Có điều ngươi phải tuyệt đối cẩn thận!”
Mã Quang dặn dò chưa hết thì Thuần Lang đã dẫn đại quân đi khỏi, khuôn mặt của người đưa tiễn ánh lên một vẻ lo âu. Có phải hắn đang lo cho một đại quân Man tộc? Hay còn gì khác?
“Thuần Lang, nếu ta đoán không sai Tiên tộc đã sớm đề phòng, lần này ngươi đi tất sẽ thất bại. Xin lỗi ngươi! Ta không còn cánh nào khác, chỉ có để ngươi đi mà kéo dài được thời gian. Nhưng ngươi yên tâm, Mã Quang ta đã tính kĩ cả rồi, Ngưu Quảng không dám giao tranh trực diện với ngươi. Hắn chỉ muốn cầm cự ở Tây Quan càng lâu càng tốt. Bởi vì hắn cũng như ta, đang cần thêm một chút thời gian.”
Mã Quang thì ra cũng dự đoán hết mọi việc. Quả không hổ danh là trí giả bậc nhất Man tộc. Nhưng hắn cần thời gian làm gì? Mã Quang đi đến một nơi được canh phòng nghiêm ngặt. Ở ngoài đã có tiếng người vang lên.
“Con mẹ nó! Mau thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-1-thien-khai/739421/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.