Một không khí nhộn nhịp người người ra vào Hành Y các. Từ sau trận chiến số lượng y quan ở đây bị điều đi rất lớn nhưng vẫn không đủ cho các doanh trại. Tám ngàn binh sĩ bị thương đang cần cứu giúp.
“Lạc hầu đại nhân! Lạc hầu đại nhân!”
Binh sĩ thấy Ngưu Quảng vẫn không quản ngại đau đớn mà đứng dậy hành lễ.
“Nơi này do ai phụ trách?”
“Là thuộc hạ!”
Một người áo xanh bước lên, đó là Phan Hương của Lục kì. Ngưu Quảng nhìn xung quanh rồi cả giận:
“Tại sao không lấy thuốc thang chữa trị cho anh em binh sĩ?”
“Đại nhân tha tội!”
Phan Hương thấy vậy vội vàng quỳ xuống tạ lỗi rồi nói tiếp:
“Thương binh quá nhiều, người của Hành Y các không đủ để cử đến. Hơn nữa dược phẩm trong kho hình như đã cạn?”
“Cái gì? Dược phẩm ở Hành Y các sắp hết? Bọn chúng làm ăn kiểu gì thế này?”
Tiếng Ngưu Quảng ngày một lớn khiến mọi người chú ý, ai ai cũng muốn kéo lại dò xét.
“Thiệu Bình! Ngươi dẫn theo Phan Hương về kho của Ngưu gia lấy dược phẩm đến đây!”
“Cha! Việc này…”
“Còn đứng đó làm gì? Mau đi!” Thiệu Bình còn ngẩn người thì Ngưu Quảng lại quát.
Thiệu Bình và Phan Hương không dám chần chừ, lập tức đi ngay. Chúng rời khỏi mà vẫn chưa hiểu dụng ý của Ngưu Quảng.
“Đa tạ đại nhân! Tạ đại nhân cứu mạng! Tạ đại nhân!”
Binh sĩ trong trại đột nhiên quỳ gối, một lòng phủ phục trước mặt Ngưu Quảng.
Một lần mắc ơn, trả ơn ngàn lần! Đây chẳng phải là mua chuộc lòng người hay sao? Ngưu Quảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-1-thien-khai/739420/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.