Tối om! Đó là tất cả những gì Đằng Long thấy được sau khi tỉnh dậy. Y hơi choáng váng, thân mình trở nên đau nhức khó mà loạn động. Không biết Như Tranh đang ở đâu nữa? Đằng Long lò dò tiến về phía trước tuy nhiên đi được quãng chừng năm bước thì phải dừng lại. Trước mặt Đằng Long có lẽ là một bức tường, rất cao, rất cao. Cho dù cố gắng nhảy lên cũng sẽ vô ích.
“Nơi này là nhà giam của Tiên tộc.” Đằng Long thầm nghĩ.
Y không nhìn thấy được bức tường bởi lẽ trong này hoàn toàn chẳng có ánh sáng. Đằng Long sờ soạng rồi quay đầu dựa lưng vào chính cái nơi mà y đang đứng kế bên. Không gian vô cùng tịch mịch, bóng tối dường như choán đầy khóe mắt của kẻ tử tù cô độc.
Tử tủ ư? Đương nhiên, tội danh giết chết một vị quan lang Tiên tộc không ai có đủ khả năng gánh vác.
“Ít ra bọn chúng vẫn chưa hành quyết?”
Như Tranh vẫn còn an toàn! Đằng Long khẳng định. Không có lý gì bọn người Tiên tộc sẽ giết một người và giam lỏng một người. Giết y rồi thả Như Tranh thì không sao, Đằng Long chẳng hề sợ chết. Ít nhất cũng đã thập tử nhất sinh một lần còn gì? Nhưng ngược lại?
Đằng Long bóp mạnh cánh tay, y bắt đầu hối hận vì đã trở về Tiên tộc. Và y bắt đầu suy nghĩ mông lung về những khả năng có thể xảy ra.
“Ta từng bị trói ở chính giữa sân, rốt cuộc phạm những tội gì? Một đứa bé sáu tuổi có thể gây ra được những chuyện gì?”
Thoáng chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-1-thien-khai/739392/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.