“Thằng oắt con suýt nữa làm ta mất mạng, tí tuổi mà đòi thể hiện cơ đấy. Ngươi tỉnh dậy thì sẽ đòn nhé!”
Đằng Long vừa dứt câu thì ăn đấm vào mặt đau điếng nhưng y vẫn tưng tửng. Nếu không có mọi người xung quanh chắc y đã cho Hùng Việt vài cái tát, chửi không thôi thì làm sao khiến y hả dạ cho được.
“Thằng điên này! Ngươi giở trò gì thế?”
Mỹ An tức giận, cú đấm vừa rồi dành cho Đằng Long là cô đã vận hết sức bình sinh của mình.
“Hừ, báo hại bọn ta, có chửi vài câu cũng đáng!”
“Em trai ta đã vậy mà ngươi dám…” Mỹ An giơ tay định đánh.
“Phải! Phải rồi! Hắn là quan lang Tiên tộc cơ mà.”
“Ngươi…”
Tuệ Cơ kéo Mỹ An lại:
“Thành thật xin lỗi! Nhưng hiện giờ Hùng Việt đã thành ra thế này, mong hai người bỏ qua cho!”
“Việc gì mẹ phải hạ mình với chúng?”
“Nghe thấy chưa? Chị ngươi không cho ai giúp ngươi đâu, việc ngươi làm thì tự mình ngươi chịu. Mau dậy mà xin lỗi đi ta còn tha cho.”
Đằng Long cố với đập vào chân Hùng Việt. Trong mắt người khác tên khốn này thật đáng ghét. Mỹ An toan lấy kiếm kề cổ Đằng Long thì y trở nên hoảng hốt. Đằng Long bò ra xa giường Hùng Việt, cố tình núp sau váy Như Tranh.
“Ma! Có ma kìa?”
Mọi người vẫn ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì thì Đằng Long lại nói:
“Hắn là ma đấy, hiện về bắt vạ chúng ta.”
“Ngươi còn dám lấy em ta ra làm trò đùa?” Mỹ An ngày càng bực tức.
“Ai đùa với nhà ngươi, nhìn đi, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-1-thien-khai/739393/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.