Thiên hạ này là gì? Trời sáng rồi trời tối đến bao giờ?
Nhân sinh cùng thiên hạ, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
“Đằng Long! Ngươi từng hỏi ta về số mệnh của ngươi? Vậy ta hỏi ngươi, nhà ngươi sống trên đời này để làm gì? Nhà ngươi muốn đạt được điều gì? Nhà ngươi muốn trở thành người như thế nào? Đó chính là số mệnh của ngươi!”
Những lời của Sơn thần khiến Đằng Long rối trí, và ngay cả…
“Ta là ai?”
“Trăng sắp sửa tròn rồi!” Thanh âm trong trẻo vang lên.
“Vậy… ngươi định thế nào?” Đằng Long hỏi Như Tranh.
“Ta cũng không biết nữa!”
Như Tranh thở dài rồi đứng dậy bước ra giữa sân. Hai tay cô dang rộng và hướng lên trời cao như thể hít một hơi thật mạnh. Sương đêm phả hàn khí vào trong nhân gian. Hai người trẻ tuổi cùng nhau trầm mặc.
Như Tranh kế đó chỉ về phía chân núi đằng xa:
“Không biết, ngoài kia có gì nhỉ?”
“Ai mà biết?”
Xa xa, chỉ có đốm sáng vàng vọt, những ánh đuốc nở rộ trong bóng tối. Dưới đó náo nhiệt đến cỡ nào? Sống động đến nhường nào?
Đằng Long có vẻ dửng dưng. Y đang nghĩ đến một điều gì khác, thế giới ngoài kia biến chuyển ra sao sau mười năm cách biệt? Sơn thần đã dời đi rồi, chỉ còn lại hai người liệu có tiếp tục chữa bệnh cho dân chúng? Vả lại, Đằng Long đâu có bản lĩnh như ngài mà làm việc ấy. Lúc này trong lòng của y cũng có đôi chút khó chịu. Phần vì Sơn thần ra đi một cách đột ngột, phần vì tâm trạng ủ rũ của Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-1-thien-khai/739390/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.