“Về rồi à?”
Bịch! Đằng Long vứt giỏ thuốc ngay trước hiên nhà, y ngồi bệt xuống và lau mồ hôi, không màng gì đến câu hỏi.
“Đây! Uống đi.”
Đằng Long vơ lấy bát nước và uống ừng ực, y ngẩng lên thì thấy một người thiếu nữ, hai mắt đen nhánh đang lim dim nhìn y, người này có mái tóc bồng bềnh theo làn gió thổi phảng phất mùi hương bồ kết. Đó là Như Tranh, bây giờ đã là thiếu nữ rồi. Lúc nào cũng tràn đầy sức sống, cũng tươi vui trước mặt Đằng Long. Thấm thoắt vậy mà đã hơn chục năm. Đứa trẻ yếu đuối ngày nào bây giờ đã trưởng thành ở độ tuổi mười sáu.
“Tóc lại rối nữa kìa?”
Đằng Long cười hì hì. Như Tranh đang chê trách vì lúc nào mái tóc y cũng để rối rắm che hết cả mắt. Cô bước lại sau lưng Đằng Long.
“Ngồi yên đấy! Ta chải tóc cho.”
Đôi tay Như Tranh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Đằng Long rồi vuốt từng búi tóc y cho thẳng nếp. Vừa làm Như Tranh vừa khẽ thở dài:
“Ngươi đó! Lúc nào cũng để rối tung lên không?”
Đằng Long chẳng để tâm, chỉ cười.
“Như thế thì ngươi mới có lúc chải tóc cho ta chứ?”
Sau lưng áo ướt đẫm mồ hôi, Đằng Long vừa trải qua một đoạn đường mệt nhọc. Chẳng có gì to tát, chỉ là đi hái thuốc dưới chân núi, thế nhưng y cũng thở dốc hổn hển.
“Ngươi! Chắc lại gây sự với người ta có đúng không?”
Như Tranh hỏi mà có ý trách mắng Đằng Long, cô đã giúp y bện lại tóc rồi trở ra đi lấy giỏ thuốc. Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-1-thien-khai/739389/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.