Phong Linh bước ra khỏi tẩm cung của phụ hoàng nàng, lòng rối như tơ vò. Rốt cuộc thì nơi đây vẫn không thuộc về nàng, nó không cho nàng cảm giác bình yên thật sự. Nàng cứ đi mãi cho đến khi ra khỏi hoàng cung, nàng chợt dừng lại, ngó trước sau. Có người đang theo dõi nàng. Là bạn hay địch nàng không rõ, nhưng ắt là có mưu đồ.
Phong Linh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, chậm rãi đi đến rìa rừng, nơi này mà đánh nhau chắc sẽ không ảnh hưởng đến đời sống của dân chúng đâu. Nàng đứng lại, hướng mắt quan sát. Thật đông quá, chắc phải đến 20 người nhưng chỉ vậy mà muốn hại nàng thì chưa đủ.
- Song Y tiểu thư, à không phải là Hoàng tiểu thư chứ.
Phong Linh cười nhẹ nhàng, bộ dạng lúc này của nàng trông nhu nhược hơn bao giờ hết.
- Vậy xin hỏi các hạ là người nào? Muốn đến thỉnh ta về trị bệnh ư?
Hắc y nam tử cầm đầu, lòng có chút tán thưởng. Trong hoàn cảnh này nàng ta còn bình tĩnh như vậy chắc cũng có bản lĩnh không nhỏ. Chỉ là thật tiếc, bản lĩnh ấy cũng sẽ chẳng còn trên đời nữa. Hắn liếc nhìn nàng cười phá lên:
- Hoàng Trúc Linh, ngày tàn của ngươi sắp đến rồi. Ngươi muốn chết không đau đớn đến đây hầu hạ chúng ta, bằng không... Ta sẽ hành hạ ngươi đến chết.
Phong Linh con ngươi thu hẹp lại, sát ý lan toả. Nàng rút dải lụa ở áo khoác ngoài ra, phất nó phần phật trong không khí.
- Các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-ki-duyen/2011807/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.