Choang.
- Các ngươi thật vô dụng, có một tí chuyện cũng không xong. Thật đáng chết. Sao ngươi không chết luôn cùng hai mươi tên vô dụng kia hả?
- Công chúa bớt giận, công chúa bớt giận, thuộc hạ đáng chết. Nhưng rõ người bảo ta đi quan sát mấy tên kia làm việc mà...
Tên nô tài kia nói càng nhỏ dần. Nhưng cũng may cho hắn Phong Phỉ Thuý thính lực không đến nỗi cao siêu lắm nên mới không nghe rõ câu cuối hắn nói gì.
- Ngươi bảo gì hả?
Nàng quay phắt ra gườm gườm nhìn hắn.
- Thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ biết sai rồi.
Phong Phỉ Thuý đạp lên ngực hắn một cái, hắn ngã dúi dụi.
- Cút mau. Đừng để ta nhìn thấy mặt của ngươi.... Hoàng Trúc Linh, ngươi giỏi lắm ngươi thực sự giỏi lắm ha ha... Nhưng tài hoa đến đâu thì ngươi cũng đang đứng trên đất của ta.... Ngươi chết đi, chỉ còn ta sẽ đứng bên chàng ha ha...
Tiếng đập vỡ đã kết thúc. Khắp căn phòng bừa bộn thật đáng sợ. Bàn ghế đổ hết xuống, chén đĩa, bình cổ, lọ hoa đều vỡ tan thành mảnh nhỏ. Xung quanh bọn nô tỳ quỳ rạp xuống nền đất, cả thân hình run bần bật. Có người không may bị ném trúng, sưng đỏ khắp người. Nhưng nỗi sợ hãi cùng đau đớn ấy phải kìm lại, các nàng rất rõ giờ mà để công chúa chướng mắt thì các nàng chỉ có con đường tử huyệt mà đi thôi.
- Cút hết, các ngươi cút hết cho ta...
Phong Phỉ Thuý như điên lên la hét, đôi mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-ki-duyen/2011805/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.