Lập hạ vừa qua khỏi, Thanh Nhai sơn trang nhận được thánh chỉ.
Thứ này được trực tiếp đưa đến Vân các, ta cùng Vân hai người cùng nhau tiếp nhận thánh chỉ. Trong đó viết một đống chữ, nhưng chỉ có những dòng đầu tiên mới khiến ta chú ý.
“...... Trẫm đã nhiều ngày không cùng sư huynh Vân Uý gặp lại, vạn phần tưởng niệm. Đặc biệt lệnh Thanh Nhai sơn trang trang chủ Nhiễm Vân Uý ngay hôm nay lên đường, tiến cung cùng trẫm gặp mặt, để trẫm tự thuật lại tình cảm ly biệt của sư huynh đệ...... Khâm thử!”
Vân quỳ gối phía sau, không rõ tâm tình. Nhưng khi nghe đến việc y bị truyền lệnh tiến cung... cả người y bỗng nhiên cứng còng.
Thời gian trôi qua, Vân vẫn không mở miệng, mà ta cái gì cũng chưa kịp hỏi. Những người được phái tới đã nhanh chóng đưa Vân lên xe ngựa, y cũng không quay đầu lại mà ngơ ngác rời đi. Đau đớn cũng vì vậy mà chậm rãi lan đầy tâm ta...
Khi đội ngũ hộ tống hoàn toàn biến mất ở trước mắt, ta vẫn đứng lặng người lâu thật lâu. Mãi cho đến bị người thúc giục, ta mới trở lại nơi đình viện xanh vàng rực rỡ sâu trong Thanh Nhai sơn trang.
Nhìn bầu trời trong xanh, ta thì thào tự nói;
“Y khi nào thì mới có thể từ trong kinh thành trở về?”
“Theo lệ thường, nhanh thì.. một tháng, chậm thì hai ba tháng.”
Tiếng nói vừa dứt đã có người trả lời. Làm ta sợ đến mức hồn phách bay đâu mất... Tập trung nhìn vào mới biết là Trà Linh. Ta định hồn lại hướng nàng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hanh-van-tri-dao/114910/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.