Trong thang máy không có người khác, chỉ có Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên.
Đến khi vào thang máy, Từ Bạch mới nhận ra họ đang đi lên, thẳng đến tầng cao nhất, mà không phải đi xuống lầu một.
Từ tầng 3 đến tầng 27, khoảng thời gian ngắn này cho họ cơ hội nói chuyện.
Từ Bạch phá vỡ sự im lặng, cô vẫn nói như bình thường: "Chào buổi trưa, tổng giám đốc Tạ."
Gặp lại lúc mười mấy tuổi sẽ làm người ta khóc lóc, nhưng ở tuổi đôi mươi đã học được cách giả vờ bình tĩnh.
Họ đều không biết hai bên đang nghĩ gì, nhưng ngoài mặt, cả hai đều giữ sự dè dặt cần có trong công ty – nhất là Từ Bạch, cô khác h áo hỏi: "Tổng giám đốc Tạ, mấy năm qua, anh sống thế nào?"
"Anh sống cũng ổn." Tạ Bình Xuyên hỏi ngược lại: "Cô Từ thì sao?"
Cô Từ đáp: "Em cũng ổn."
Cô không chờ Tạ Bình Xuyên nói tiếp đã nói: "Em mới tham gia phỏng vấn xong, mấy ngày sau có kết quả."
Nói xong, Từ Bạch dùng hai tay cầm túi, vì lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi nên cầm da thuộc có hơi trơn.
Cô tự lừa mình mà thầm nghĩ, tháng 7 ở Bắc Kinh đúng là quá nóng.
Tạ Bình Xuyên suy nghĩ vài giây, đáp lại: "Hình như còn hai chỗ trống cho dịch giả trong dự án."
Tay trái của anh vốn đang cầm tài liệu, bây giờ lại đổi sang tay phải. Vì anh cao hơn Từ Bạch nhiều, Từ Bạch mang giày cao gót cũng không nhìn rõ được vẻ mặt anh lúc này.
Thái độ của Tạ Bình Xuyên với Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-canh-giau-trong-hoi-uc/156216/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.