Từ Bạch mơ một giấc mơ.
Mơ thấy khi mười lăm tuổi, cô và Tạ Bình Xuyên cùng nhau về nhà. Trên đường đi, Tạ Bình Xuyên kéo tay cô, hối thúc cô đi nhanh lên.
"Anh đi nhanh quá đó." Từ Bạch trong mơ nói, "Anh, em mệt quá à."
Tạ Bình Xuyên đưa lưng về phía cô, trả lời: "Vậy em đứng đây đi, anh đi trước đây."
Đây thật sự là câu Tạ Bình Xuyên sẽ nói.
Vậy là Từ Bạch hỏi anh: "Chừng nào anh quay lại?"
"Không quay lại nữa." Tạ Bình Xuyên đứng đằng trước không quay đầu lại. Bóng dáng cao dài càng lúc càng xa, nói một câu không rõ lý do, "Chúng ta cũng không cần phải liên lạc nữa."
Cảnh trong mơ không rõ ràng lắm, gương mặt của người qua đường mơ hồ, Tạ Bình Xuyên lẫn vào trong đám đông, Từ Bạch không tìm thấy anh nữa.
Cô dần cảm thấy hoảng loạn, chạy nhanh trên vỉa hè, nhưng hai chân không có sức, chạy mãi, rồi chẳng nhìn thấy gì nữa.
Con mèo trắng đen tên là Bánh Trôi mà cô từng nuôi nhiều năm trước tựa như cũng ngồi xổm bên đường nhìn cô, đôi tai mèo dựng đứng, hai mắt đen tuyền, giống hệt như hạt châu pha lê.
Con phố dài nhộn nhịp, trên đường xe qua lại như mắc cửi, nhưng náo nhiệt và ồn ào đều thuộc về nơi khác, xung quanh Từ Bạch hoàn toàn yên tĩnh.
Cô tìm không thấy anh, ngồi xổm xuống gọi mèo của mình: "Bánh Trôi, em qua đây nào."
Bánh Trôi "meo" một tiếng, bỗng nhiên chạy đi mất.
Đây không phải là thói quen của Bánh Trôi. Lần nào Từ Bạch gọi nó, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-canh-giau-trong-hoi-uc/156215/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.