Gần mười tiếng sau đó, Vương Tranh mới tỉnh lại.
Cậu chỉ tỉnh chưa tới nửa tiếng lại tiếp tục ngủ mê mệt. Đến hơn tám giờ sau, mới lần thứ hai mở mắt.
Lồng chụp oxy đã được tháo bỏ, những chỉ số cơ thể đều ổn, nay vẫn còn mộtvài ống dẫn cắm trên tay nhưng Vương Tranh đã có thể mỉm cười chào TừVăn Diệu, giọng nói còn rất yếu, chỉ có thể nói rất chậm, nhưng đã biểuđạt được hết ý hết lời.
Giáo sư Cù có ghé tới một lần, dùng nétmặt hết sức nghiêm túc khi tuyên bố tin dữ mà thông báo người bệnh đãkhôi phục tốt, nếu tình hình tiếp tục chuyển biến tốt như thế thì ngàymai bệnh nhân có thể ăn thức ăn lỏng.
Từ Văn Diệu rối rít cảm ơngiáo sư Cù đã tận tình, còn ông lại chỉ trơ ra nghe cho hết, như thểquanh người có một lớp tường vô hình bảo vệ, ngăn mọi người ở ngoài.Nhưng khi chạm tới ánh mắt biết ơn của Vương Tranh, thì ông lại làm mộtchuyện ngoài sức tưởng tượng của mọi người là cúi đầu xuống, dùng giọngnói hết sức vô cảm mà đáp: “Không cần, như vậy là quá nhiều rồi.”
Vương Tranh và Từ Văn Diệu trong chốc lát không hiểu ông muốn nói gì, ngẩn ra nhìn ông, giáo sư Cù hiếm khi hảo tâm bổ sung thêm: “Thương tổn ghêgớm, trái tim cậu.”
Bác sĩ hỗ trợ bên cạnh giáo sư Cù bèn lêntiếng giải thích: “Ý của thầy ấy là, căn nguyên bệnh của anh do chịuđựng áp lực kéo dài, hơn nữa thói quen sinh hoạt cũng không tốt. Vì vậy, sau khi xuất viện cần chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-chi/2296645/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.