Hôm Vương Tranh phẫu thuật, bầu trời luôn xám xịt mây đen của thành phố G bỗng chốc lại xanh trong đến lạ. Lúc đầu chỉ là những mảng xanh tản mác rải khắp trời, chốc chốc mây xám lại tản đi, để lộ ra khoảng non xanhđẹp mắt. Trời vẫn còn sớm, Vương Tranh ở trong phòng bệnh chuẩn bị vàithứ, nhóm bác sĩ y tá đến kiểm tra cậu đứng chật cả một tầng nhà. Bác sĩ chính là giáo sư Cù, rất có tiếng trong khoa tim mạch thế giới, trướckia từng du học bảo vệ tiến sĩ tại Mỹ, tuổi sấp xỉ năm mươi, gương mặtcó vẻ nghiêm cẩn nhờ đôi kính vàng trễ nãi. Bên cạnh ông là một đoàn ysinh thực tập, thêm cả một vai danh y tiếng tăm vì hâm mộ giáo sư Cù màtới. Mỗi người đều dùng ánh mắt sùng bái mà dõi theo ông, như thể ông là vị thần trên đầu phát ra ánh sáng, phải cố tới gần hơn một chút thìphước lành mới dính được trên vai.
Giáo sư danh tiếng này rấthiếm khi phụ trách mổ chính, đã lên đến địa vị này, nếu không phải là ca khó khiến ông phấn khích muốn tự mình động thủ thì phải là đối phươngcó thâm tình nào đó với ông. Từ Văn Diệu đã dựa vào những mối quan hệcủa cha anh là thủ trưởng cũ trong quân đội tỉnh G, mời cho bằng được vị cao nhân này. Tuy viện trưởng bệnh viện này đã cam đoan tình hình củaVương Tranh không có gì nguy hiểm, bác sĩ ngoại khoa bình thường cũng có thể hoàn thành ca mổ. Nhưng Từ Văn Diệu vẫn không an tâm.
Trong mấy ngày này, anh bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-chi/2296641/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.