Từ Văn Diệu nhận được điện thoại của y tá mới hay trong phòng bệnh xảy ra chuyện lớn như vậy.
Y tá nói chuyện cũng không rõ ràng, giọng nói vừa hàm chứa vẻ chuyênnghiệp trong công việc hộ lý vừa gắng sức kìm nén nỗi phấn khích khi cóchuyện lạ lùng xảy đến, vì vậy trong suốt quá trình thông báo cô ta đềurất say sưa, nào là thầy Vương bị mẹ thầy ấy giáng cho hai bạt tai, sauđó thầy ôm chân mẹ mà khóc rống lên, rồi vì lên cơn xúc động quá độ màngất xỉu, phải đưa đi cấp cứu.
Từ Văn Diệu nghe xong hai chữ “cấp cứu” tim như rớt ra ngoài, cả người cứng còng lại, mồ hôi lạnh tuôn àoạt, da gà nổi khắp toàn thân, hít thở khó khăn như thể có tảng đá đèngang ngực, mỗi lần hít ra thở vào đều dốc sức vô cùng. Anh có thể rõràng cảm nhận được tâm trạng của Vương Tranh trong giây phút gặp lại đó, vừa cam tâm tình nguyện chịu tội vừa bi ai, đau khổ, hổ thẹn đến mứcđỉnh điểm, thêm cả nỗi lo sợ cùng kính sợ mẹ mình đã tồn tại thâm căn cố đế trong cậu. Tất cả những thứ đó cùng kích động khiến cơ thể cậu chắcchắn không thể chịu đựng được, suy cho cùng cơ thể yếu ớt của cậu cũngvừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật.
Trong nháy mắt, Từ Văn Diệu chỉ muốn nhanh chóng chạy tới chỗ Vương Tranh, và dù có là ai thì cũngđừng hòng động vào một sợi tóc của cậu.
Khi nhận được điện thoại, Từ Văn Diệu đang ở trong phòng trà kiểu Trung Hoa cổ xa hoa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-chi/2296648/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.