Hai người hôn nhau được một lúc thì thư kí Trương gõ cửa, nói bữa tối đã được đưa tới.
Lúc này Thẩm Ý Đông mới đỡ cô ngồi dậy, ôm cô đi tới ghế sofa bên cạnh ăn bữa tối.
Nam Nhược ngồi xếp bằng trên ghế sofa, vừa tính đưa tay ra cầm lấy đũa liền bị Thẩm Ý Đông túm lấy cổ tay, “Ngồi trước.”
Cô khó hiểu nhìn anh, nhưng vẫn nghe lời thoải mái ngã lưng ra ghế sofa.
Thẩm Ý Đông lấy một cái thảm lông từ trên giường sau đó đắp lên chân cô.
Gần đây trời sắp chuyển sang thu, buổi tối sẽ khá lạnh, anh sợ cô cảm lạnh.
Nhưng hành động này lọt vào mắt Nam Nhược thì, thật là làm chuyện dở hơi, nếu cô lạnh cô ắt biết mặc thêm áo quần.
Có điều nhìn dáng vẻ hạnh phúc kia của anh, thôi quên đi, không nhiều lời làm gì.
Không nghĩ tới, sau đó anh lại cầm lấy đũa, gắp thức ăn muốn đút cho cô ăn.
Nam Nhược nhíu mày, nhìn anh, “Làm gì vậy?”
“Tôi đút em ăn.”
“Em cũng không có gãy tay, em có thể tự ăn.”
Cô đưa tay muốn cầm lấy đũa, liền bị anh né ra.
Anh nhìn vào mắt cô, trịnh trọng nói, “Nam Nam, em phải làm quen với những chuyện này. Về sau tôi sẽ luôn tốt với em.”
“…” Được rồi.
Sau đó, Nam Nhược có cảm tưởng mình là một người tàn tật, ngồi trên ghế sofa, từng miếng lại từng miếng ăn hết cơm Thẩm Ý Đông đút.
Chừng nửa giờ sau, Nam Nhược thật sự không nhìn nổi nữa, bèn cướp lấy đũa, “Đưa em. Tự em ăn!”
Thẩm Ý Đông nhìn dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phoi-sung/747240/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.