Hành lang bệnh viện.
Trời dần ngả về đen, đèn sợi đốt trong hành lang sáng lên tỏa ra từng luồng ánh sáng trắng khiến thế giới như nhiễm một tầng ánh sáng trắng lóa, trông có chút kỳ lạ.
Thẩm Ý Đông dựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần, anh hít một hơi thật sâu hòng để bản thân bình tĩnh lại.
Cũng may cô không có chuyện gì.
Phương Hà Cảnh chào tạm biệt với Vu Giá Sa, bảo cô ấy đi về trước.
Còn anh ta thì đi tới chỗ Thẩm Ý Đông.
Anh ta vòng hai tay trước ngực, cũng dựa lưng vào tường, “Thẩm Ý Đông?”
Thẩm Ý Đông nghiêng mặt sang lạnh lùng nhìn anh ta, bày ra vẻ mặt ‘Không thấy tâm trạng tôi không tốt à, đừng có chọc tôi’.
Mặt mũi Phương Hà Cảnh cũng chẳng hòa nhã gì cho cam, “Cô ấy đã nói với tôi về cậu. Lúc còn ở Paris.”
Thẩm Ý Đông không đoán ra người này lấy đề tài này mở màng là có ý gì? Còn dám nhớ nhung cô gái của anh nữa.
Anh rất bình tĩnh, cũng không mở miệng trả lời, im lặng đứng đấy chờ đối thủ “biểu diễn”.
Phương Hà Cảnh: “Tôi biết cô ấy đã từng thích cậu, tuy nhiên khi đó cậu không hề chấp nhận cô ấy. Tại sao không chấp nhận cô ấy, là bởi vì lúc đó không yêu cô ấy sao?”
Trong mắt Thẩm Ý Đông vắt lên hàn khí, “Liên quan gì đến anh.”
Phương Hà Cảnh cười nhạt, không thèm để ý thái độ thô lỗ của anh. Anh ta tin rằng một người thiếu kiên nhẫn, luôn là đối thủ dễ xử lí nhất.
“Vậy bây giờ cậu yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phoi-sung/747239/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.