5.
Ngày hôm sau, tôi ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Bị buồn đái nên tỉnh.
Tôi đi dép loẹt xoẹt, tập tễnh bước vào nhà vệ sinh, cửa từ bên trong mở ra.
Phó Yến Từ mặc đồ ngủ, tóc trên trán ướt nhẹp
Khi nhìn thấy tôi, anh ấy cau mày nói: “Chân em không còn đau nữa à? Em ẩu quá”.
Tôi buồn đái đấy đại ca à.
“Không đau lắm nữa, hôm nay anh không đến công ty à?”
Nếu Giang Chấp là một nhà giàu mới nới nổi ở thành phố này thì Phó Yến Từ sinh ra đã ngậm thìa bạc trong miệng.
Ngay khi mới sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp mà người khác khó có thể chạm tới, khi trưởng thành, dựa vào năng lực và thủ đoạn quyết đoán đã trở thành nhân vật số một.
"Hôm nay nghỉ."
"À."
Nhường đường chút đi.
Tôi muốn mở miệng nhìn thấy ánh mắt Phó Yến Từ rơi trên người tôi, nhìn theo, tôi mặc chiếc áo sơ mi tiện tay vớ được của anh, khuy áo cũng không cài tử tế.
Mặt tôi nóng bừng, đẩy anh ra ngoài, đóng cửa lại.
Bên ngoài vang lên tiếng cười rõ ràng của anh: “Anh thấy lâu rồi.”
“!!!”
Đi vệ sinh xong ra ngoài, Phó Yến Từ đã không còn ở trong phòng.
Tôi vội vàng mặc quần áo xuống lầu ăn sáng với anh.
Phó Yến Từ đã hình thành thói quen từ trong xương cốt, ăn uống cũng trở thành cảnh đẹp ý vui.
Tôi nhìn chằm chằm một lúc, người đàn ông ngước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-tinh/3315444/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.