Đúng như cô đã nghĩ, bên trong chiếc áo khoác vest ấy lại là một chiếc áo sơ mi thấm máu. Cô như không tin vào mắt mình, tay run run muốn chạm vào nhưng anh lại né đi. Minh Lâm nhanh chóng kéo áo khoác lên rồi xoay người đi hướng khác.
- Đừng nhìn.
Cô vẫn đứng chôn chân ở đó, Phó gia sao có thể đối xử độc ác với anh như vậy ? Anh là con trai duy nhất của họ cũng là người duy nhất có thể kế nghiệp Phó gia. Vậy tại sao ? Những thứ cô đang nhìn thấy đây là gì ? Chỉ vì anh chọn yêu một người như cô sao ? Chỉ vì anh chọn cố chấp ở bên một đứa vô sinh sao ?
Nơi khoé mắt cô cay cay, lồng ngực như quặn thắt đến từng cơn. Cô không muốn những điều tồi tệ này xảy ra với anh nhưng cô cũng không muốn phải buông tay anh. Lục Vy quay người lại nhìn anh đang đứng ở một góc khuất. Gương mặt anh nhợt nhạt như thiếu sức sống, cả người lại gầy đi rất nhiều so với lần trước cô gặp anh.
Cô như chết lặng chỉ biết nhìn anh trong vô vọng. Bây giờ cô phải chọn lựa làm sao đây ? Cô nên từ bỏ để anh được yên bình hay cố chấp níu giữ lấy mối quan hệ sớm đã chẳng còn lối ra ?
- Minh Lâm...
Cô lên tiếng gọi anh, giọng cô run run như sắp bậy khóc. Cô đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ khóc nữa nhưng bây giờ nhìn xem, cô lại sắp yếu đuối nữa rồi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-thieu-phu-nhan-cua-anh-la-ai/2933686/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.