Trong lòng cô vẫn không muốn rời đi vì rất khó để cô gặp lại anh trong ngần ấy thời gian nhưng cuối cùng cô vẫn phải rời đi. Nhìn anh đứng ở dưới gốc cây một mình lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô rời đi mà cô càng không nỡ bỏ anh ở lại. Giá mà cô có thể mang anh theo cùng thì tốt biết mấy.
Cô vừa đi tới chiếc cổng nhỏ thì bất chợt có hai tên to cao đứng chặn cô lại. Lục Vy giật mình lùi về phía sau rồi quay người nhìn về phía sau. Anh đang bị hai tên khác lôi đi trong vô vọng còn Phó phu nhân lại đứng ở trên chính căn phòng của anh nhìn xuống.
- Sao vậy vị khách không mời mà đến, cô tự tiện đi vào Phó gia như vậy mà không chào hỏi chủ nhà lấy một câu sao ?
Cô nhíu mày, nhìn xung quanh mới phát hiện bản thân thực sự đã bị bao vây rồi. Xung quanh cô đều là vệ sĩ của Phó gia và tay chân của mẹ anh. Lục Vy trong lòng có chút sợ hãi phòng thủ trước nhưng cô thì lại không học võ nên chắc chắn lần này cô không xong rồi.
- Mẹ... À không phải là Phó phu nhân mới đúng chứ. Xin lỗi vì tự tiện tới đây nhưng như bà cũng nhìn thấy rồi đấy, một màn này cũng xem như là chào hỏi rồi.
Cô nhếch môi cười lạnh rồi đứng thẳng nhìn lên phía bà ta. Một người phụ nữ quyền quý như bà ta lúc nào cũng phải để người khác phải ngước lên nhìn. Đối với cô bây giờ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-thieu-phu-nhan-cua-anh-la-ai/2933684/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.