Cô ra hiệu cho hắn đánh lạc hướng Phó Tần Minh sau đó lẻn ra bên ngoài. Giờ này cũng khuya nên không còn ai đi lại ngoài hành lang cô cũng dễ dàng tìm đến căn phòng kia hơn. Lục Vy cẩn trọng mở khoá cửa sau đó đi vào bên trong. Không quá khó để cô tìm được căn hầm kia trong bóng tối vì trí nhớ của cô vô cùng tốt. Cô mở cửa tầng hầm lên sau đó nhẹ nhàng từng bước đi xuống. Men theo lối cũ, cô tìm được căn phòng đang giam anh.
Anh vẫn còn chưa ngủ, thao thức mãi mà đi đi lại lại quanh căn phòng. Phó phu nhân cũng chưa thể nào chợp mắt nổi, cơm bữa tối dường như không có ai mang đến cho họ.
Nghe thấy tiếng động Minh Lâm liền đưa mắt lên nhìn. Có một cái bóng đen đang đi lại gần phòng của anh. Dáng vẻ nhỏ nhắn lại vô cùng mảnh mai. Khi cô đến gần được ánh sáng trong phòng soi rõ anh mới nhận ra đó là cô.
- Lục Vy.
Nghe thấy anh gọi Phó phu nhân cũng quay sang nhìn. Cô làm ra hiệu im lặng rồi lấy chìa khoá mở cửa phòng cho anh. Minh Lâm nhanh chóng chạy ra khỏi phòng rồi ôm cô vào lòng. Ngay lúc này đây anh chỉ muốn ở bên cô mãi mãi, không bao giờ rời xa cũng không có thêm mất mát đau thương nào cả.
- Chúng ta rời khỏi đây trước đã.
Cô nhỏ giọng vỗ vỗ vai anh. Minh Lâm cũng vì thế mà buông cô ra. Phó phu nhân ở phía sau nhìn theo bóng dáng hai người sánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-thieu-phu-nhan-cua-anh-la-ai/2933626/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.