Cô giật mình cố gắng lên tiếng nhưng không thể. Lục Vy không nghĩ thêm được gì lập tức dùng hết sức cắn mạnh vào tay hắn rồi thoát ra. Ánh sáng yếu ớt không thể làm rõ mặt người vừa kéo cô vào nhưng cô có thể nhìn thấy đó là Phi Dạ. Hắn đang nhăn nhó ôm lấy tay của mình rồi nhìn cô.
- Cô có cần phải cắn mạnh đến vậy không ?
Vết cắn của cô vẫn còn hằn in trên tay của hắn. Cô không biết nói gì chỉ có thể cười gượng rồi nhìn thành quả mà mình vừa mới làm ra. Trong lòng cô cũng có chút cảm thấy tội lỗi nhưng rồi lại nhanh chóng cãi được hắn.
- Ai kêu cậu không nói gì tự nhiên bịt miệng tôi lại. Tôi làm vậy chỉ là để phòng thân thôi.
- Hả ?
Hắn mở to mắt nhìn con người vô tâm đang đứng trước mặt hắn. Có phải đây chính là bé gái năm xưa đã đưa cho hắn chiếc kẹo dâu không vậy. Hắn nghi ngờ về con mắt nhìn người của mình thật rồi. Câu nói đó mà cô còn có thể nói ra được thì hắn cũng không thể cãi lại cô mà dù gì thì cô cũng nói đúng.
- Thôi được rồi không đôi co với cô nữa. Đi đường này sẽ ít camera giám sát hơn.
Nói rồi hắn quay người đi trước để dẫn đường cho cô. Đúng là làm ơn mắc oán, hắn đến đây để tìm đường cho cô đi về an toàn mà nhận lại là một vết cắn đến đau lòng. Cô nhanh chóng cầm cuốn sách kia đi theo hắn, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-thieu-phu-nhan-cua-anh-la-ai/2933628/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.