Nhan phu nhân ngồi bên cạnh cô cũng chẳng biết phải nói gì. Trong suốt những năm ở Phó gia bà chưa một lần quay lại Nhan gia thăm ba mẹ. Cũng chỉ vì cái cuộc sống mà Phó Tần Minh đã đem lại làm bà biến chất không còn như ngày trước nữa. Năm nay Nhan phu nhân cũng đã bốn mươi lăm tuổi, Nhan lão gia cũng đã đến cái tuổi xế chiều nhưng may mắn rằng họ vẫn còn có sức khoẻ tốt.
Chiếc xe nhanh chóng dừng ở trước cửa Nhan gia, biết bao hoài niệm cảm xúc lại ùa về. Tô Lục Vy đỡ tay bà xuống xe rồi quay lại trả tiền taxi. Nhìn ngôi nhà thân thuộc ngày nào mà bà có chút dao động. Cánh cổng này vẫn như cái ngày mà bà thường hay ngắm nhìn, cả những chậu hoa mà bà hay tưới nước vẫn còn nguyên đó. Thấy Nhan phu nhân có chút xúc động Lục Vy đưa tay nắm lấy tay bà.
- Chúng ta vào thôi, Minh Lâm vẫn đang đợi.
Nhan phu nhân gật đầu rồi đưa tay lên xác nhận dấu vân tay. Khong ngờ rằng đã hơn hai mươi năm trôi qua mà bà vẫn còn có thể vào nhà được bằng cách này. Cô đi theo bà vào bên trong, có lẽ nghe thấy tiếng động nên Nhan lão phu nhân đi xuống xem. Vừa nhìn thấy đứa con gái lâu ngày không trở về bà lập tức xúc động đến không ngừng khóc.
- Mạc Đình, là con đấy sao ? Có đúng là Mạc Đình của mẹ không ?
Nghe thấy tiếng vợ mình đang khóc ở dưới Nhan lão gia cùng Nhan Đông Thành -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-thieu-phu-nhan-cua-anh-la-ai/2933624/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.