Trời quang mây tạnh, gió thổi hiu hiu. Đúng là rất, rất, rấtthích hợp cho việc đi du lịch. Trong tiết trời đẹp đẽ như vậy, chỉ tưởng tượngtới cảnh thề non hẹn biển, sơn thủy hữu tình thôi, cõi lòng tôi đã như muốn tanra rồi.
Nhưng tiền đề của viễn cảnh ấy phải là… không có sự xuất hiệncủa bốn huynh đệ đần độn nhà Âu Dương.
“Nè…”, đã nửa canh giờ trôi qua. Tôi không thể nhẫn nhịnthêm nữa, bèn nhỏ nhẹ gọi.
“Chết tiệt! Rõ ràng là hướng này mà. Đi đường nào bây giờ?Phải chạy mỏi chân mới ra khỏi chỗ này mất.”
Âu Dương Huyền, huynh bị thiểu năng hả?
“Ôi dào! A Huyền, không cần phải vội. Nơi này cỏ mọc um tùm,tràn lan khắp nẻo, đúng là sống không thấy xác mà chết cũng chẳng thấy người,chúng ta cứ từ từ mà hưởng thụ thôi.”
Âu Dương Y, huynh thật đáng sợ!
“Hu hu, chúng ta không bị sói ăn thịt đấy chứ”, Âu Dương ThiếuNhiên run cầm cập nói.
“A… Tiểu Tình, ta sẽ bảo vệ nàng. Nàng cứ yên tâm ở trongvòng tay ấm áp của ta”, con ruồi Âu Dương Thiếu Nhân chạy đến thì thầm bên taitôi.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng thứ gì đó vừa đứt, rõ ràng cómột tiếng “phựt” vang lên. Tôi có thể đoán được, dây thần kinh nhẫn nại củamình quá tải mất rồi. Cuối cùng, không thể chịu nổi áp lực, nó đã hoàn toàn ngừnghoạt động.
Nhìn khắp nơi xung quanh đều thấy cỏ gai rậm rạp, quả bomtrong người tôi chỉ muốn nổ ngay lập tức.
“Ai đó nói cho tôi biết đây là đâu được không?”
Toàn bộ đám quạ trong bán kính mười dặm quanh tôi đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/54176/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.