[1] Đào hôn tức là chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc,trước ngày cưới bỏ nhà trốn đi.
Tôi bước vào phòng, thấy lão minh chủ đang nói chuyện với bốnhuynh đệ Âu Dương gia.
Thầm điều chỉnh giọng nói của mình sao cho ngọt ngào và ấmáp nhất, tôi mỉm cười rạng rỡ, hành lễ đúng quy chuẩn. Quá tuyệt!
“Thượng Quan Tình bái kiến minh chủ!”
Khà khà khà… càng lúc tôi càng thấy tự hào về mình.
Có lẽ cách cư xử của tôi quá khác với lúc bình thường, khiếncho bốn huynh đệ Âu Dương phải mắt tròn mắt dẹt, giương to con ngươi như haicon ốc nhồi ra mà nhìn. Nhưng với tư duy nhạy bén, mấy người đó rất nhanh chónglấy lại điệu bộ giả tạo của mình, bình tĩnh như không có chuyện gì, tiếp tục mỉmcười.
Tôi nhếch mép. Xí! Đúng là những kẻ có năng khiếu giả vờ!
“Thượng Quan nữ hiệp quá khách khí rồi. Mau vào ghế ngồiđi”, minh chủ mời tôi ngồi với giọng điệu thân thiết.
Bước đi nhẹ nhàng, tôi chầm chậm ngồi xuống. Chỉ mấy bước đóthôi mà tôi cảm thấy nhanh như qua cả đời người. Làm thục nữ ấy à, tôi làmkhông tốt sao.
“Hôm nay ta đến đây, thứ nhất là để thăm hỏi Thượng Quan nữhiệp”, minh chủ bắt đầu nói với cái giọng bề trên đúng chuẩn, “Thứ hai là vìchuyện mà Âu Dương lão chủ trước khi lâm chung có ủy thác”.
Chuyện gì thế nhỉ?
Tôi bất giác trề môi, dù sao cũng cảm thấy chuyện này chẳngliên quan đến mình.
Uống một hớp nước để bớt hồi hộp, tôi cố gắng tự an ủi, nhấtđịnh chuyện đó không liên quan đến mình. Tôi vẫn giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/54175/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.