Ánh mặt trời chói lọi, cánh bướm dập dìu, nhảy nhót bay vềnơi quầng sáng. Tôi cố sức đuổi theo những cánh bướm đang tung tăng múa lượn.
Thật sảng khoái và thư thái biết bao…
A ha! A ha! A ha ha!
“Thượng Quan Tình, nàng còn muốn ngủ đến lúc nào nữa hả!”,tiếng gào thét vang lên, kéo tôi đang từ giấc mộng hồ điệp trở về…
Tôi mở mắt trừng trừng, nhìn đống đao kiếm ngổn ngang trướcmặt, bất ngờ hiểu ra, mình đang bị truy sát.
“A a!!! Âu Dương Thiếu Nhân, huynh mau mau nghĩ cách đi! Đểhọ giết người thế này sao! Hu hu, tôi còn chưa muốn chết!”, tôi hét lên thảmthương.
Âu Dương Thiếu Nhân có vẻ không chịu nổi thứ âm thanh thétra từ cổ họng tôi, liền ném một món đồ tới, khiến tôi suýt chút nữa thì bẹp dí.
“Haizzz, định đè chết tôi hả! Cái gì thế này?”, tôi nói vẻai oán, “Sao mà nặng thế!”.
Âu Dương Thiếu Nhân sắc mặt nhợt nhạt, quẳng cho tôi hai chữ:“Cái thuẫn”.
Oạch!
Tôi mường tượng thấy dáng vẻ của mình khi bị cái thuẫn đèlên người.
Nghĩ kiểu gì đi nữa, tôi cũng đều liên tưởng đến một conrùa.
Âu Dương Thiếu Nhân, tôi hận huynh!
“Tiểu Tình à, đừng đực mặt ra thế chứ, mau cùng ta giúp họgiải quyết mấy tên này”, cũng chẳng đợi tôi nói thêm gì nữa, Âu Dương ThiếuNhân đã bay vụt ra bên ngoài.
Tôi vội nắm chặt cái thuẫn và tay kia cầm lấy cây kiếm.
Trời ơi, cứu tôi với!
Đây đúng là “Võ lâm hung sát[1]” phiên bản người thật mà!
[1] Võ lâm hung sát: Tên một trò chơi điện tử.
Tôi uể oải bò ra cửa, quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/54174/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.