“Tôi giết người rồi!”
“Nàng vừa giết phân đà chủ của Nhật Nguyệt giáo. Xui xẻo rồi!”,lúc này mà Âu Dương Huyền vẫn nói ra những lời cay nghiệt như thế.
“Tôi sẽ bị xử thế nào?”
Thôi toi rồi! Tôi không muốn ngồi tù đâu.
“Nàng sẽ bị người của Nhật Nguyệt giáo truy sát”, Âu Dương Ynói.
“Có phải tôi sẽ bị quan phủ phát lệnh truy nã không?”, tôi rấtlo lắng vấn đề này.
“Thượng Quan Tình, nàng là đồ ngốc! Quan phủ không quản chuyệngiang hồ. Vả lại, nàng giết tên đại ma đầu, họ còn cảm tạ nàng ấy chứ”, ÂuDương Thiếu Nhân nói.
“Cái gì? Tức là tôi không phải ngồi tù hả?”, đầu tôi cuốicùng cũng kịp thời phản ứng.
“Nàng không phải ngồi tù đâu Tiểu Tình”, Âu Dương Y ngồi bêncạnh tôi, quàng tay ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về. Không biết tại sao, lúcnày đột nhiên tôi cảm thấy huynh ấy ấm áp ngọt ngào thế, chẳng muốn đẩy ra chútnào.
Thôi chết! Tôi bị trúng mỹ nam kế rồi…
“Tốt quá!”, chỉ cần không phải ngồi tù là tôi vui rồi.
Lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng hết một ngày, mệt chết mất.Nằm trong lòng Âu Dương Y, tôi cảm thấy rất thư thái, chẳng hiểu sao cơn buồnngủ cứ ùn ùn kéo đến. Lạ thật! Tại sao hôm nay Âu Dương Y không nói liên mồmnhư mọi ngày nhỉ?
“Tiểu Tình à, sao nàng lại giết tên đại ma đầu đó?”, dườngnhư tôi nghe thấy Âu Dương Thiếu Nhiên hỏi.
Trong lúc mơ màng, tôi lúng búng trả lời: “Tiện tay quẳng kiếmđi, chẳng may trúng người hắn thôi”.
Thật là mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu. Tôi buồn ngủ quá.
“Thượng Quan Tình, dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/54173/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.