Nửa tháng trôi qua, sau quãng thời gian gọi là huấn luyện cấptốc ấy, Đại hội võ lâm cuối cùng cũng đến. Khi đó tôi mới giác ngộ thế nào gọilà chết trong biển người.
Thật không dám bảo đảm, thành quả của thời gian huấn luyện mộtcon gà mờ là tôi đây liệu có giúp được gì không nữa.
Ngồi ở vị trí dành cho thượng khách, tôi rất muốn khóc.
“Âu Dương Thiếu Nhân, nhất định tôi phải lên võ đài để tỉthí sao? Huynh xem ả đàn bà kia, đầu chẳng có tóc gì cả.”
“Ả ta là chưởng môn phái Nga Mi đấy”, Âu Dương Thiếu Nhân trừngmắt nhìn tôi, nói.
“Đúng, chính là ả, tôi nghĩ đấu với ả ta, chẳng cần dùng đếnmột chiêu thì tôi đã có thể đi gặp Diêm Vương rồi. Còn người bên kia trông cũngbé hơn tôi nhiều đấy.”
“Đó là thiếu chủ Mã Gia Bảo”, Âu Dương Thiếu Nhân tiếp tụctrừng mắt nhìn tôi.
“Haizzz, nếu phải đấu với hắn, tôi đoán chỉ cần hắn ra mộtchưởng thôi, cũng đủ khiến tôi tàn phế cả đời”, tôi khóc lóc than vãn.
Mẹ ơi, con muốn về nhà, hu hu…
“Thượng Quan Tình, nàng cũng quá coi thường Âu Dương giachúng ta rồi đó. Chúng ta nói nàng thắng, nàng nhất định sẽ thắng”, Âu DươngThiếu Nhân bình thản nói.
“Đừng lừa người nữa đi, không phải huynh đánh, đương nhiênhuynh có thể nói vậy”, tôi vạch trần huynh ấy.
Âu Dương Thiếu Nhân, huynh nhất định còn hận tôi đã đá huynhxuống núi, đang muốn trả thù tôi phải không?
Âu Dương Thiếu Nhân như đã nhìn thấu những suy nghĩ của tôi,ngán ngẩm nói: “Nàng yên tâm đi. Ta không để thanh danh của Âu Dương gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/54172/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.