“A a a a…”
“Hu hu hu…”
“Đi đời rồi, đi đời rồi!”
Tôi không thể không nói ra! Tôi hận cổ nhân! Tôi hận giang hồ!Tôi hận Âu Dương gia!
Bốn huynh đệ Âu Dương đáng chết, các người cứ đợi mà xem. Đợiđến ngày tôi luyện võ thành công, tôi sẽ khiến Âu Dương Thiếu Nhân phải đấmlưng cho tôi; Âu Dương Huyền phải giặt quần áo cho tôi; Âu Dương Y phải răm rắpnghe theo lời tôi; còn Âu Dương Thiếu Nhiên… sẽ được cưỡi ngựa cùng tôi.
“Hu hu, Huyền ca ca, muội còn phải trồng cây chuối bao lâu nữa?”,tôi nói với cái giọng đáng thương và làm động tác thể hiện tâm trạng một cáchđáng yêu của thiếu nữ trong truyện tranh. Làm như vậy là muốn để huynh ấy nhìnthấy vẻ đẹp tuyệt trần của mình, động lòng mà buông tha.
“Đợi khi nào cháy hết tuần hương là được. Còn nữa, không đượcgọi ta là Huyền ca ca, nghe buồn nôn lắm”, Âu Dương Huyền khó chịu nói.
Tôi… tôi đâu muốn gọi như thế chứ. Nếu không phải vì đang ởdưới hiên nhà, không ngóc đầu dậy được, thì tôi cũng chẳng thèm nói chuyện vớiloại sinh vật đơn bào như huynh đâu.
Thượng Quan Tình tôi đây mới sống được mười bảy năm tươi đẹp,thế mà lại phải chôn thây ở nơi cổ đại này, tôi muốn khóc quá. Các người nóicái gì mà phải tham gia Đại hội võ lâm, phải tiến hành huấn luyện cấp tốc chotôi, lại nói phải biến một đứa ngu si đần độn không biết võ công như tôi thoátthai hoán cốt. Thượng đế ơi! Họ muốn nhân cơ hội này để trừ khử con đây mà. Mấyngày nữa đã là Đại hội võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/54171/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.