“Haizzz… Sao thiên tài như tôi mà lúc nào cũng bị các huynhcoi thường thế nhỉ!”, khi tôi nhấn mạnh câu này đến lần thứ ba, thì trong bốnhuynh đệ nhà Âu Dương kia, cuối cùng cũng có ba người không nhẫn nhịn được nữa,chạy vù ra bên ngoài mà ói.
Chỉ duy nhất còn lại anh bạn nhỏ Thiếu Nhiên, với sức mạnh bẩmsinh dũng mãnh vô cùng, khuôn mặt tỏ vẻ sùng bái hỏi: “Tiểu Tình à, câu đónghĩa là gì vậy? Thật là sâu xa quá đi!”.
Sắc mặt tôi dần tối lại, đúng là thiên tài và thằng đầnkhông cách nào thấu hiểu được nhau. Đừng trách tôi cảm thán như vậy, thật khôngthể trách tôi được. Vì mấy người này chẳng ai muốn bồi dưỡng cho tài năng võ họcTrời phú của tôi cả.
Xì! Lại còn nói bổn cô nương học thêm sẽ chỉ làm tổn hại đếnnền võ thuật mà thôi, phiền phức chết mất.
Lúc tôi về phòng, mấy người vừa chạy ra ngoài ói cũng vác bộmặt nặng trịch trở về. Không hiểu nổi! Thực sự không sao hiểu nổi những ngườinày đang bị làm sao nữa.
Bị táo bón hay là trĩ vậy, nghiêm trọng thế sao?
“Hết rồi!”
“Hết thật rồi!”
“Hết hoàn toàn rồi!”
Tôi ngẩn người, chăm chú nhìn ba người kia.
Chẳng lẽ đây là cách sắp xếp câu kiểu mới?
“Các huynh rốt cuộc bị sao thế? Hết rồi? Cái gì hết? Ai hết?”,cuối cùng không thể nhẫn nhịn thêm với vẻ trầm tư của mấy người đó, tôi liềntuôn ra một tràng bốn câu hỏi.
Mấy người đồng thanh nhất trí nói: “Nàng hết đời rồi!”.
“Ha ha! Ha! Ha! Ha!”, tôi cười khoa trương, nhảy vụt lên ghếđứng. Hai tay chống nạnh, khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/54170/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.