Khi tỉnh lại lần thứ hai, mưa vẫn không ngừng rơi bên ngoàicửa sổ.
Chớp chớp cặp mắt vẫn còn mơ màng, tôi nghiêng đầu, nhìn thấyÂu Dương Thiếu Nhân bên cạnh, cũng đang cúi đầu nhìn mình.
Mặt đỏ bừng lên, tôi lại trốn vào trong chăn.
Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười, cúi người, cách một lần chănhôn lên môi tôi.
“Tiểu Tình, ra đi.”
Tôi uể oải nói: “Không đâu”.
Trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh đáng xấu hổkia.
Hơi thở của Âu Dương Thiếu Nhân cơ hồ vấn vít bên tai, hiệntại tôi thực sự không biết bản thân mình nên đối mặt với chàng ra sao. Tuy lànói như thế, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Sự giao hòa thân thể càng khiến trái tim trở nên gần gũihơn.
Tuy hiện tại khắp người ê ẩm.
Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười, thở ra một hơi, chàng nói:“Ngoan nào, dậy đi”.
Nũng nịu một lát, tôi mới thò mặt ra từ sau tấm chăn. ÂuDương Thiếu Nhân ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm: “Mưa vẫn chưa ngớt”.
Tôi gật đầu, hỏi chàng: “Vậy khi nào mưa mới ngừng?”.
Âu Dương Thiếu Nhân vuốt ve mái tóc tôi, mỉm cười nói:“Nhanh thôi. Chỉ cần vũ sư ra tay, mưa sẽ tạnh mà”.
“Không hiểu lắm”, tôi lắc đầu, không hiểu chàng đang nói gì.
“Vũ sư là một vu sư[1], có thể hô mưa gọi gió. Vu sư lợi hạinhư thế chỉ Quỷ môn mới có. Quỷ môn rất tinh thông quỷ đạo, vu thuật, ảo thuật.Đây chính là một môn phái thần kỳ. Lần này chúng ta chuốc phải phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873453/quyen-4-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.