Trong cơn mê sảng, một bóng người từ màn mưa sấm chớp phíachân trời bay tới chỗ tôi.
Người ấy mặc bạch y, mái tóc đen ánh, dù bay giữa màn mưa,nhưng vẫn dễ dàng nhận ra dung nhan tuyệt đẹp.
Bóng hình đó khiến trái tim tôi rung động, thoáng bình tâm mộtchút.
Tôi xoay người lại, đưa tay về phía người kia.
Giữa màn mưa triền miên không dứt, huynh ấy lặng lẽ đáp xuống,vòng tay ôm chặt lấy tôi.
“Thiếu Nhân”, tôi vòng tay ôm cổ huynh ấy, có chút tủi thânnức nở.
Âu Dương Thiếu Nhân đỡ tôi vào lòng, cây kiếm trong tay vunglên nói: “Muốn lấy nương tử của người khác, phải chăng cũng nên cần sự đồng ý củađối phương. Các hạ làm như thế này, thật quá thất lễ.
Vô Ngôn giơ tay ra, vũ khí sáng loáng, là song nhẫn kiếm[1].Âm thầm cười, Vô Ngôn nói: “Ta không thích nói chuyện với ngươi. Huống hồ ngươicũng chẳng phải phu quân của nàng, chuyện của các ngươi, ta đều biết rõ”.
[1] Song nhẫn kiếm: kiếm hai lưỡi
Âu Dương Thiếu Nhân nhếch mép cười nói: “Vậy được, xem rangươi đã sớm có mưu đồ. Chúng ta đành dùng kiếm nói chuyện vậy”.
Toàn thân tôi nóng như lửa đốt, run rẩy ôm chặt Âu Dương ThiếuNhân, không kiềm chế được mà cọ xát vào người huynh ấy, thoải mái quá.
Âu Dương Thiếu Nhân phát hiện bộ dạng quái dị của tôi, liềnhỏi: “Tiểu Tình, nàng sao vậy?”.
Tôi nghiến răng, không nói câu nào.
Tôi không thể nói với huynh ấy rằng mình đã trúng xuân dược.
Hiện tại thực sự tôi chỉ muốn cởi phăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873452/quyen-4-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.