Bạn có thể hiểu được cảm giác trở thành minh tinh sau mộtđêm không? Hay là thế này, bạn từng xem tivi thấy người nào nổi tiếng chỉ sau mộtđêm chưa, cảm giác của người đó ra sao?
Đúng thật, thời khắc ấy nhất định bạn sẽ cảm thấy hai chữ:Tuyệt vời.
Ngay khi tôi từ đáy vực nhảy vọt lên, tôi đã có cảm giác:Mình trở thành cao thủ rồi. Là loại cao thủ của cao thủ, tôi nghĩ mình sắp pháttài rồi.
Nói thực lòng, tôi hoàn toàn chẳng cảm hứng gì với khái niệmcao thủ, nhưng khi bản thân có thể từ dưới đáy vực sâu như thế bay lên, tôi chỉnghĩ được đúng một điều, mình chắc chắn đã trở thành cao thủ rồi.
Chuyện đầu tiên tôi làm khi vừa lên tới nơi, không phải làchạy đến chỗ bốn huynh đệ Âu Dương gia, mà là dùng chút đồ còn lại trên mìnhđem đi đổi chút tiền, tậu lấy một con ngựa.
Kể ra tôi cũng phải cảm tạ mấy huynh đệ Âu Dương đã không đốixử tệ bạc với mình. Chỉ cần bán mấy cái trâm cài trên đầu, tôi cũng đủ sống hạnhphúc cả phần đời còn lại.
Nếu là trước đây, tôi sẽ nhất quyết cầm tiền bỏ chạy, từ đóvề sau tiêu diêu nơi cổ đại… Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn bịđám người này tẩy não mất rồi.
Tự nhiên lại ngốc đến mức không thể ngốc hơn được nữa, tôi lấymột bộ y phục nam, tìm một con ngựa, chuẩn bị giải cứu thiên hạ.
Nói thực lòng, tôi không phải Người nhện, cũng chẳng phảiSiêu nhân, chỉ hy vọng mình có thể trở thành một trong mấy huynh đệ Hồ Lô[1] màthôi.
[1] Bảy anh em Hồ Lô là những nhân vật anh hùng trong bộphim hoạt hình Trung Quốc: ‘Huynh đệ Hồ Lô’
Trên thực tế tôi chẳng phải bất cứ nhân vật nào trong đó.Ngay cả việc biến thành hóa quỷ, so với những người trong đó còn hơn gấp mấy lần.
Tại sao nhất định phải biến thân? Tôi chỉ có thể nói rằng, mỗimột người xuyên không, đều có một giấc mộng anh hùng tầm trung bình, không lớncũng chẳng nhỏ.
Biến thân, chắc chắn không thể thiếu được bước này.
Cho nên ban ngày tôi là bạch mã công tử, đêm xuống lại làtên trộm hắc mã.
Tại sao tôi nhất định phải diễn trò trộm cắp gì đó?
Thực ra, nguồn cơn của mọi chuyện vô cùng đơn giản. Khi TriềuLưu chết đi, đã trao cho tôi một cây trâm. Trong đó không chỉ đơn thuần có thuốcgiải, mà còn có một danh sách.
Trương Vân Thiên sẽ dò tìm trong khắp nhân sĩ võ lâm để lấyđược bảo vật dâng tặng cho đại thần trong triều, mục đích cấu kết đã hoànthành, cũng khiến mâu thuẫn giữa nhân sĩ võ lâm và triều đình ngày càng gay gắt.
Danh sách trong tay tôi, chính là tên của mấy vị đại thầnđó.
Triều Lưu sớm đã biết mọi kế hoạch đều sẽ đóng băng trongtay tôi. Chàng biết tất cả, cũng là cố tình để tôi làm mọi việc như thế.
Nắm chặt mảnh giấy trong tay, tôi một mình đứng trên lầuPhong Vân. Nơi bệ cửa sổ gian phòng mà mình từng ở, tôi phát hiện có một chiếckẹo.
Bóc kẹo cho vào miệng, lặng lẽ đứng đón gió trước cửa sổ,tôi phảng phất cảm thấy bóng mình tựa như đang đan vào bóng dáng Triều Lưu.
Khép mắt lại có thể cảm thấy, đã rất nhiều, rất nhiều đêmđen, chàng thầm lặng đứng bên cửa sổ cùng tôi như thế. Tôi không biết những đêmkhuya đau khổ cay đắng đó, khi đứng ở bên ngoài, khi cố gắng kìm nén để an ủi nỗibuồn đau của tôi, chàng ấy có dáng vẻ như thế nào?
Từ trước đến nay, tôi chưa từng có trọn một đêm với chàng,còn chàng đêm nào cũng ở bên cạnh tôi.
Kẹo trong miệng rất ngọt, nhưng nước mắt quá đáng chát.
“Cô nương, cô có thích ăn kẹo không? Trong lòng ai đó đangvô cùng đắng chát, khi ăn kẹo vào cũng sẽ thấy trở nên ngọt ngào.”
Bên tai, giọng nói dịu dàng ấm áp của người ấy.
Tôi gục khóc bên bệ cửa sổ, biển hoa trắng muốt đang bay đầytrời theo làn gió.
Tôi vẫn thấy rất đắng, dù ăn thêm rất nhiều kẹo, nhưng vẫn rấtđắng. Có phải bạn cũng thấy đắng như thế không? Dù ăn rất nhiều kẹo cũng vẫn rấtđắng phải không?
Chàng là tên lừa đảo, tôi luôn cho rằng chàng sẽ nghiêm túcân oán giữa chúng tôi. Tôi luôn cho rằng mình có thể cực kỳ nhẫn tâm đối xử vớichàng. Nhưng tại sao chàng vẫn ấm áp như thế, lại muốn tôi phải giết chàng nhưthế.
Ta biết, Triều Lưu tuy chàng không thực sự thừa nhận đối đầuvới ta, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc dành tình yêu cho ta.
Từ đầu tôi đã cho rằng Trương Vân Thiên tốn nhiều tâm sức thủđoạn như vậy là vì muốn đảo chính, tự mình lên ngôi Hoàng đế. Nhưng sau này tôimới hiểu rõ, thực ra khi đó ông ta chỉ mong rằng Triều Lưu sẽ có được ngôi vị ấy.Triều Lưu không phải không muốn phiêu du sơn thủy, chỉ là chàng không thể màthôi.
Con cháu hoàng thất bị phế bỏ, là nước cờ tốt nhất có thể sửdụng của một phản thần.
Triều Lưu một lòng muốn chết, là vì chàng thấy chán ngán vớicuộc đời loạn lạc. Chẳng thể tránh nổi thì thà rằng nên tự mình giải thoát khỏinơi này.
Tôi vẫn có chút không hiểu, gặp tôi, là kiếp nạn hay là phúcphận của chàng. Chàng vì tôi mà chết, lại vẫn mỉm cười hạnh phúc như thế.
Chạy từ Phong Vân lầu ra, tôi lao thẳng vào màn đêm đen kịt.
Y phục đen, mặt nạ đen.
Tôi trộm lấy một vài thứ của mấy vị đại thần, sau đó gửi vềnhà của các nhân sĩ võ lâm. Lấy danh hiệp sĩ yêu cầu bọn họ phản đối Trương VânThiên, nếu không sẽ quay lại lấy đầu bọn họ. Hầu hết các phủ đại quan đều đã cắtcử canh phòng cẩn mật, nhưng kể từ khi võ công tôi trở nên lợi hại, dường nhưchuyện ra vào bất cứ nơi đâu đều chẳng có gì khó khăn, xuất quỷ nhập thần, biếnhóa khôn lường.
Dần dần, tôi có chút ái ngại, không dám đến bên bọn Âu DươngThiếu Nhân nữa.
Vì sau khi rời đi tôi mới phát hiện, khoảng cách giữa chúngtôi đã muôn ngàn cách trở, xa xôi vô cùng.
Cho đến một ngày, ngày kinh thành xảy ra bạo loạn.
Hôm đó, tôi đang uống trà ở một thị trấn nhỏ cách kinh thànhkhông xa.
Đột nhiên có người chạy đến hét lớn: “Kinh thành bạo loạn rồi!Mau chạy đi!”.
Tôi lao ra khỏi quán trà, túm lấy người kia hỏi: “Kinh thànhbạo loạn? Sao lại xảy ra chuyện này?”
Người kia kinh hãi gào to: “Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi.Vương tử Giang Tả trở về rồi, mang đại binh đến, trong thành đều là người củaTrương Vân Thiên, không cho phép mở cổng thành. Đánh nhau to rồi”.
Tôi buông người kia ra, trong lòng bất giác thầm tính toán.
Phải làm sao bây giờ?
Phải làm cách nào mới có thể vào thành, làm cách nào mới cóthể liên lạc với Âu Dương Thiếu Nhân.
Điều khiến tôi lo Giang Tả không thể đánh lại Trương VânThiên, chính là vì trước đó người của Nam Quốc đã đến chi viện.
Có lẽ đúng như có người nói, Trời không tuyệt đường ngườibao giờ. Bên cạnh tôi có hai người nữa đang ngồi, nghe câu chuyện của ngườikia, khẽ khàng nói: “Lập tức thông báo cho vương tử”.
Vì võ công giờ đây đã trở nên thâm hậu, cho nên ngũ quan củatôi cũng đặc biệt nhanh nhạy hơn nhiều.
Vương tử mà họ nói, nếu đoán không nhầm, chắc chắn là vươngtử Nam Quốc.
Tôi hiểu rồi.
Tên vương tử kia quả nhiên không phải kẻ ngu ngốc. Sợ đếnkhi Trương Vân Thiên đột nhiên quay quắt phản bội, sẽ bắt hắn về để lập công,cho nên hắn mới không ở lại trong thành mà đã sớm ra ngoài ẩn náu, để tránh xảyra bất trắc, có thể bảo toàn mà thoái lui.
Lặng lẽ không lộ thần sắc, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, tôiđợi hai người kia đứng lên rồi lập tức bám theo.
Lượn vòng qua vô số ngõ hẻm, cuối cùng họ cũng dẫn tôi đếntrước cửa một đại viện.
Lẻn vào từ phía sau, tôi thận trọng dò tìm đến gian phòngchính.
Trong phòng, cái vị gọi là vương tử đó, phải chăng đangthương nghị với bộ hạ về vấn đề chi viện.
“Cách Nhĩ Đặc, ngươi thấy với tình hình hiện tại, giúp đỡbên nào thì có lợi hơn?”
“Bệ hạ, mục đích khi chúng ta đến đây là giúp đỡ Trương VânThiên lật đổ triều đình, sau đó sẽ cùng nhau thôn tính. Hiện tại là thời cơ tốtnhất để tấn công.”
“Không, khải bẩm bệ hạ, A Đặc Nhu cảm thấy, sự việc khôngđơn giản như tưởng tượng. Nếu chúng ta tương trợ Trương Vân Thiên, đến lúc hắnlên làm Hoàng đế, chắc chắn sẽ tìm cách tiêu diệt chúng ta.”
Nghe cuộc đối thoại trong phòng, tôi đã dần hiểu ra mọi chuyện.
Hóa ra thuộc hạ của vương tử này không phải tất cả đều muốnchi viện cho Trương Vân Thiên.
Vậy thì cái tên Cách Nhĩ Đặc gì gì đó đâu phải không có vaitrò gì, hắn chắc chắn đã bị Trương Vân Thiên mua chuộc rồi.
Trương Vân Thiên là người thế nào, đã có thế nhân tâm dắtngười ngoài tới tấn công đất nước mình thì sau này cũng có thể làm những chuyệntàn độc hơn thế. Chỉ có tên ngốc mới tin tưởng ông ta.
“Các người đều nói rất đúng, mục đích của chúng ta chính làmong Nam Quốc giành được lợi ích lớn nhất. Cho nên bản vương quyết định khônggiúp đỡ bên nào cả, đợi đến khi hai bên đều thương tổn nặng nề, chúng ta sẽ ratay.”
“Vương tử anh minh, chúng thần nhất định thề chết theo vươngtử.”
Nghe đến đây, tôi vọt người bay lên đỉnh đình viện, vun vútlao đi.
Trở lại đường lớn, nhìn cảnh tượng đường xá vắng vẻ cô liêukhông một bóng người, không một làn khói, tôi lặng lẽ bước đi không mục đích.
Lúc này, nhất định bọn Âu Dương Thiếu Nhân đang nỗ lực trướccổng thành. Có lẽ đã sớm đánh nhau với người của Trương Vân Thiên rồi.
Tôi tin chắc họ sẽ mở được cổng thành, để người của Giang Tảcó thể tiến vào trong.
Hiện tại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Điều không may nhất lúc này là nguy hiểm từ vương tử Nam Quốcquá lớn. Nếu có thể khiến hắn mau chóng trở về, tất cả sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Có điều, phải làm thế nào đây?
Nam Quốc gần Ba Tư.
Đúng rồi, đúng rồi! Nếu vương tử Nam Quốc biết được Ba Tư mượncớ xâm chiếm lãnh thổ Nam Quốc, nhất định sẽ gấp rút trở về bảo vệ quốc gia.
Hắn không phải một tên bất tài vô dụng, nhưng mỗi tên namnhân đều có một nhược điểm, đó chính là nữ nhân, là nữ nhân mà nam nhân đó yêuthương đặc biệt.
Con ngươi đảo qua đảo lại, tôi liền nghĩ đến một cách.
Được rồi, tôi phải dùng dung mạo dễ thương đáng yêu của mìnhđể diễn một trò hý kịch mới được.
Bồ tát che chở, để vai diễn của con được thuận lợi, trôi chảynhé.
Tôi lén trộm một bộ y phục của người phụ nữ Ba Tư khoác lênngười, trộm mấy thứ đồ này thật là quá đơn giản.
Tìm một nơi thay đổi y phục, tôi làm cho mình trở nên nhếchnhác rồi nhanh chóng đi đến nơi ở của vương tử Nam Quốc.
Ngã đầy hoa lệ trước cửa, tôi chờ đợi một tên ngốc nào đó chạyđến cứu mình.
Được thôi, tôi thừa nhận mình rất cẩu huyết, nhưng có nhiềukhi cẩu huyết cũng chính là bí kíp cực kỳ hữu dụng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]