Tôi vốn đen đủi, cho nên…, nửa câu sau tôi thực sự không muốnnói ra.
Tôi xuyên không lần này, nhất định phải được khắc tên trênbia đá.
Nhưng khốn nạn thân tôi, rốt cuộc đời trước, tôi đã tạo nghiệtgì thế này.
“Cuộc đời của cô nương phải tu mấy kiếp mới có phúc phận đượcgặp lão phu đấy”, một vị lão nhân ngồi bên cạnh tôi, vô cùng hào khí phát ngôn.
Tôi tròn mắt, khóe miệng giật giật, bảo: “Lão à, lão buôngtha tôi đi. Lão cứ trừng trừng nhìn tôi như thế làm gì. Tôi chẳng định làm việcđại sự gì cả, chỉ là một nữ nhi chốn thôn dã bình thường thôi, còn là loại nữnhi quê mùa không biết phép tắc. Mẹ tôi bảo, tôi chính là trời sinh ngu đần, chỉbiết làm ruộng mà thôi. Bảo tôi giết người gì gì đó, giả trang thiên kim tiểuthư gì gì đó, tôi không làm được đâu”.
Tôi đúng là tám đời đen đủi mà, lại gặp phải lão đầu này.
Tại sao những chuyện bi thương xúi quẩy còn bám riết tôi đếntận địa phủ thế này.
Khi tôi vừa mới thoát khỏi chốn âm ti, liền phát hiện thânxác của mình đang nằm trên vách núi. Tôi cực kỳ hưng phấn, muốn chui lại vàođó.
Không ngờ từ trong sơn động đột nhiên xuất hiện một lão nhân,kéo thân xác của tôi ném vào trong động.
Thôi được, trên thực tế cũng chỉ là một xác chết.
Nhưng thực sự lúc đó, tôi đã run bần bật vì sợ hãi.
Tại sao còn có người trong sơn động này chứ, đừng nói là tộcăn thịt người đấy nhé, muốn ăn thịt tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873428/quyen-3-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.