Đoản kiếm sắc lạnh được giấu trong ống tay áo, tôi dịu dàng ấmáp mỉm cười nhìn Giang Tả.
Kiếp này được tương ngộ cùng huynh, Thượng Quan Tình tôikhông hề hối hận.
Tôi đẩy Giang Tả ra, rút kiếm, nhanh chóng kề lên cổ TriềuLưu.
Triều Lưu mỉm cười, ngước mắt nhìn tôi, dịu dàng nói: “Dungnhan đang mị hoặc là thế, sao lại trở thành như vậy rồi”.
“Chớ nhiều lời, đừng có cho rằng ta không biết ngươi còn muốndiễn trò gì.”
Đoản kiếm ghì sát trên cổ Triều Lưu, tôi khống chế hắn nhưthế rồi nói với Giang Tả câu cuối cùng.
Có lẽ đời này đây là những lời cuối cùng tôi nói với huynh ấy.
“Vương gia, mau chạy đi.”
Lướt qua phía sau Giang Tả, tôi trông thấy đám lá trúc rơixuống rợp trời. Còn nhớ rất rõ lần đâu tiên, khi huynh ấy buông tay để tôi rờikhỏi kinh thành, hoa cũng bay ngập trời như thế, chỉ là khoảnh khắc nhu tìnhlãng mạn đó, mắt huynh ấy ngấn lệ nói với tôi, “Vương phi của ta, nàng đi đi,đi tìm tất cả những gì nàng muốn. Nếu một ngày nào đó nàng thấy mệt, thì hãy trởvề. Nàng mãi mãi là vương phi của ta”.
Lần thứ hai, huynh ấy cũng buông tay lại nói rằng, “Vươngphi của ta, nàng phải hạnh phúc đấy”.
Tôi thực không muốn gọi huynh là Vương gia, có điều tôi pháthiện mình chỉ có thể gọi huynh như vậy mà thôi. Như vậy mới có thể chứng minhhuynh và kẻ tội nhân này không có bất kỳ quan hệ nào.
Nếu có thể, tôi thực sự muốn hét lên một câu cuối cùng“Vương tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873423/quyen-3-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.