Bốn phía đỉnh Thanh Mông, chúng tôi đã trồng thêm rất nhiềucây, những cái cây này dùng để che mắt bát phủ tuần án và người trong võ lâm.
Tôi sắp đặt những thứ này ở đây còn có một nguyên nhân khác,vì lưng núi Thanh Mông này vốn không có sơn lộ đi xuống chỉ là một vách núi dựngđứng, phía dưới vách núi là một sơn cốc. Trong sơn cốc có động Thanh Đàm, nếunói chuyện tại đây, thanh âm sẽ được phóng to cực đại, phát rộng tứ phía, đủ đểtruyền đến tận tai những người xung quanh.
Tôi cần họ nghe thấy những điều tôi nói, cần nghe được nhữngđiều Triều Lưu nói. Hoàng thành hiện tại có lẽ đã bị mai phục khắp nơi, TrươngVân Thiên e rằng đang chờ đợi thời cơ. Ông ta phải giết Giang Tả nên chắc hắnđã sớm giam lỏng quản thúc Hoàng thượng rồi. Chỉ chờ đến khi Giang Tả chết, ôngta sẽ mượn cớ người Nam Quốc đang nhiễu loạn nước nhà, thay Giang Tả diệt trừ mốihọa, rồi lại đưa người Nam Quốc rời đi, tự mình đăng cơ lên ngôi Hoàng đế.
Nhưng làm như thế, vừa tốn tâm sức, lại rất phiền phức, vả lạinếu làm không tốt, cái mạng ông ta không chừng cũng đi tong, đâu còn có thể trởthành Vương gia nào nữa.
Hồi đầu, tôi cũng nghĩ ông ta rất có thể sẽ làm nhiếp chínhvương. Nhưng nghe Mạch Thiếu Nam nói, Trương Vân Thiên này ỷ thế văn võ songtoàn, tuy đối với người khác thủ đoạn hiểm độc, lòng lang dạ sói, nhưng ông tacũng tự cảm thấy bản thân mình vẫn mang một chút tư tưởng chính nghĩa, từ trướcđến nay luôn coi thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873424/quyen-3-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.