Lúc Phong Bạch tỉnh lại đã là ba tháng sau.
Hắn phát hiện mình đang nằm trong động phủ của thúc thúc nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của y đâu. Sự biến mất của y khiến cho hắn hốt hoảng đến quên cả thức tảo, chỉ biết lập tức tông cửa xông ra, mãi cho đến khi phát hiện Phong Thiệu ở trên đỉnh núi. Người nọ đang trồng linh thực cùng với Hà Loan, Nguyên Hạo ở bên cạnh cứ líu ríu không ngừng, thỉnh thoảng còn nhúng tay gây cản trở chứ chẳng thể giúp được gì nên bị Phong Thiệu cho ăn đòn.
Ánh nắng chiều chiếu rọi khung cảnh hài hòa sung sướng này, khiến cho hắn cảm thấy an lòng một cách khó hiểu.
Khi Phong Bạch đi đến cách đó mười trượng thì Phong Thiệu mới cảm giác được. Viên Hàn châu cuối cùng đã làm y bị tổn hại mọi mặt, đủ thấy muốn kéo dài mạng cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Y vừa ngẩng đầu liền bắt gặp Kiếm tu bạch y đang đi về phía mình, dáng vẻ khỏe mạnh rất có sức sống. Phong Thiệu đứng dậy xoa xoa nước bùn trong tay rồi cười nói: “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi.”
Hà Loan và Nguyên Hạo cũng hô lên “Sư nương”,“Mẹ”.
Phong Bạch chẳng thèm đáp lại mà chỉ đuổi bọn chúng đi, sau đó lập tức ôm chặt lấy Phong Thiệu, hắn nhắm mắt nói: “Thúc thúc, ta vừa mơ thấy ác mộng, ta mơ thấy…” Nói đến đây lại chợt im bặt. Hắn đỡ vai đối phương rồi nói trong sự khiếp sợ: “Thúc thúc, tại sao ngươi vẫn ở trong thân thể này?”
Phong Thiệu biết chắc chắn không thể giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/937190/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.