Vào mùa xuân ở một đất nước phương Nam, vạn vật hồi sinh, tràn đầy nhựa sống.
Trong khu chợ đông đúc ở trấn Lâm Hải có hai người trẻ tuổi với dung mạo và khí chất cực kỳ nổi bật, thu hút sự chú ý của rất nhiều cô nương. Nếu không phải một trong hai người đang ngồi trên xe lăn bằng gỗ thì có lẽ các nàng đã tưởng đây là hai vị tiên nhân ở thế ngoại rồi.
Phong Thiệu cũng không biết người ta đang nghi ngờ thân phận tu giả của mình, y gọi người đang bán dạo hồ lô ngào đường để mua một xâu cho Phong Bạch rồi hỏi hắn: “Có ngọt không?”
Phong Bạch thật chẳng cảm nhận được mùi vị gì nhưng vẫn gật đầu nói “Ngọt”, sau đó lại đưa đến bên miệng thúc thúc.
Phong Thiệu ăn một miếng, còn chưa kịp nói ngon thì ngực đã đau nhức, cổ họng của y lập tức cảm thấy một mùi tanh ngọt rồi phun ra một búng máu đen. Máu bắn lên nhuộm đen cả xâu hồ lô ngào đường trong tay Phong Bạch, khiến nó héo tàn thành tro trong chớp mắt.
“Thật lãng phí.” Phong Thiệu than nhẹ. Y nâng tay lên nhưng Phong Bạch đã nhanh hơn một bước mà lau đi vết máu bên môi cho y rồi, sau đó thuận tay lấy túi da để đút Phong Thiệu uống nước. Tình trạng thân thể của Phong Thiệu càng ngày càng tồi tệ, mấy tháng qua yêu độc bắt đầu khuếch tán đến hai chân khiến y không thể đứng dậy đi lại được nữa, về phần sử dụng linh lực, từ hai năm trước y đã không thể vận lên được một tia linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/937191/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.