Tuy rằng Hoàng thị là thế gia đang xuống dốc, nhưng lạc đà gầy cũng nặng hơn ngựa.
Sau khi ra lệnh một tiếng, Phong Thiệu nhanh chóng được người hầu dẫn đến linh tuyền để tắm rửa.
Phương Trường Tín cũng ở đó, cậu ta đến trước Phong Thiệu.
Sau khi nhìn thấy sư huynh, Phương Trưởng Tín liền nắm lấy tay Phong Thiệu mà oán giận:
“Chả có gì tốt cả, kém xa Côn Luân.”
Phong Thiệu chỉ cười, y vẫn đi vào bên trong.
Phương Trường Tín thấy thế liền đuổi theo:
“Sư huynh, đi một mình không vui đâu, để đệ đi cùng huynh!”
Phong Thiệu buồn cười trừng mắt nhìn cậu ta một cái rồi đuổi cậu đi.
Mặc dù Phương Trường Tín không muốn nhưng vẫn nghe theo, tuy nhiên vì thấy không cam lòng nên đã quanh quẩn ở bên ngoài một lúc lâu.
Linh khí ở linh tuyền này không sung túc bằng Côn Luân nhưng được cái bài trí hoa mỹ hơn rất nhiều.
Côn Luân là đại tông ẩn thế, luôn chú trọng thanh tâm quả dục nên tất nhiên sẽ không đặt nặng việc hưởng thụ.
Tuy nhiên đời trước Phong Thiệu đã sống cuộc sống của người bình thường hơn ba mươi năm, cho nên khi nhìn những thứ này lại thấy thoải mái, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất dễ chịu.
Hoàng Minh Nguyệt là người tinh ý, sau khi biết sở thích của Phong Thiệu đã lập tức thay đổi thị nữ hầu hạ tắm rửa thành thị đồng khiến Phong Thiệu không khỏi buồn cười.
Y để mấy đứa nhỏ kia ở ngoài, cho dù đúng là y thích đàn ông nhưng cũng không có sở thích luyến đồng.
Hơn nữa Phong Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/241565/chuong-6.html