Tâm trạng của Phong Thiệu khá tốt, mấy vị sư huynh đệ của y cũng vậy.
Sắc mặt ai nấy đều hồng nhuận, nguyên khí sung túc, có thể thấy hiệu quả của những lô đỉnh kia không tồi.
Triệu Bác liếc mắt đánh giá Phong Thiệu từ đầu đến chân, sau khi dò xét thấy linh khí của y khá dồi dào thì không khỏi vuốt râu gật đầu:
“Nhìn sư đệ tốt hơn nhiều rồi, cũng nhờ công lao của đệ tử Hoàng thị.”
Trong giọng nói của lão không hề lộ ra bất cứ điều gì với việc y dùng nam nhân để thải bổ.
Phong Thiệu trầm ngâm một chút rồi cũng bình thường trở lại.
Tu chân giới khác với thế tục, bọn họ coi trọng cường giả vi tôn*, chỉ lo cho bản thân mình.
Riêng Côn Luân tông đã có hơn ba ngàn đệ tử nhập môn, trong đó chín phần là nam tu.
Chuyện hai nam tử hợp tịch song tu trở thành đạo lữ, tuy không nhiều nhưng cũng chẳng phải hiếm thấy.
Triệu Bác đã ở Côn Luân hơn ba trăm năm, có lẽ do học thức sâu rộng nên hắn không hề cảm thấy ham mê của Phong Thiệu có gì lạ thường.
(*Cường giả vi tôn: Kẻ mạnh làm vua)
Bởi vì kiếp trước Phong Thiệu đã quen với việc che giấu tính hướng, nên y cũng không muốn nhiều lời về vấn đề này, chỉ cười cười chuyển đề tài:
“Hai vị sư huynh cũng thế mà, hẳn là mấy nữ nhân của Hoàng gia hầu hạ không tệ.
Sư huynh có muốn mang đi không?”
“Khỏi, Nguyên Âm đã mất thì còn cần để làm gì nữa.” Triệu Bác lắc đầu.
Bên kia, Trương Bách Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/241566/chuong-7.html