Lúc tôi bước lên sàn, An Tử đưa Ngưỡng Mi về. Trận đấu kết thúc An Tử đến tìm tôi chắc là không kịp nhìn thấy diễn cảnh bọn người kia được đưa lên xe cứu thương.
Tôi gật đầu xem như đồng ý chuyến này. Trở về khách sạn tôi nhìn thấy Trấn Yên Yên đang trò chuyện vui vẻ với Dục Phong, hắn vẫn điềm tĩnh như trước đây.
Tôi vẫn không nhịn mà có cái nhìn xấu về tên đó.
“Đừng nhìn nữa, chúng ta lên phòng thôi.”
Ánh mắt Dục Phong hướng về chúng tôi, An Tử nhanh nhạy dùng thân hình của anh ấy che chắn.
Bọn tôi trót lọt vào thang máy.
An Tử tiễn tôi đến trước cửa phòng của Ngưỡng Mi. Gương mặt bí xị của nó nhìn An Tử một cách diệu kỳ, bọn họ còn định đứng ở đây bao lâu?
Tôi lướt qua Ngưỡng Mi vào bên trong.
Mồ hôi, gió biển, bụi bẩn những thứ đó đều bám hết vào người ngay cả lớp phấn khó chịu trên mặt, tôi muốn tắm.
“Mày ngầu như vậy sao? Hình xăm kia là có từ bao giờ vậy? Tao cũng muốn làm một hình lâu rồi.”
Tôi ngoái đầu nhìn ra phía sau, hình xăm này có từ rất lâu rồi, chỉ là một đường thẳng khoảng gang tay người lớn. Xung quanh có vài tiểu hành tinh quay quanh trục đường thẳng.
Nói gì ngầu? Sai lầm của tuổi trẻ thôi.
“Mày biến thái thật chứ chẳng đùa.”
Tôi chớp mắt thả ra mấy chữ, trông mặt của nó vẫn cứ trơ trơ ra đó khiến mặt tôi đỏ rần.
Sở dĩ biết mặt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681517/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.