Nào ngờ, Ngưỡng Mi… Tôi không thể nói nó tốt.
Người trên mảnh đất này ghét nó, chẳng đáng. Dù sao cũng chỉ thiệt mạng duy nhất một, cũng đâu phải người trên mảnh đất này. Bọn họ căm hận gì chứ?
Ra khỏi khách sạn, bọn tôi tản bộ trên con đường vắng vẻ. Tôi kéo lớp khẩu trang xuống để lộ lớp phấn xanh xanh tím tím, thật giống.
“Năm đó số người thiệt mạng chỉ một, tại sao bọn họ phải tức giận?”
An Tử đi bên cạnh chậm rãi mở miệng.
“Có nhiều khu di tích lịch sử, nơi đây một mảng xanh xem như lá phổi cho đất nước.”
Vậy thì nên trách người cài bom, người có ý định muốn phá hủy chỗ này. Tôi rơi vào dòng suy nghĩ chảy siết, điều này có liên quan gì đến tôi đâu chứ?
Thật ra có liên quan, tôi biết rõ bản thân sẽ không đặt chân đến nơi này trong quãng đời còn lại nên mới nghĩ thoáng như vậy. Lỡ như sau này, chỉ là lỡ như, phần lớn bản thân sẽ bị nhầm tưởng thành Ngưỡng Mi.
Được cho là kẻ phá hủy nơi đây.
An Tử đột nhiên kéo tay tôi tiến lên phía trước, tôi rất ghét động chạm. Nhưng người đẹp trai như An Tử, được anh ấy nắm tay cũng không thiệt.
Tôi khó hiểu hỏi.
“Sao vậy?”
“Em đi chậm quá, nơi đây vẫn còn một vài cảnh đẹp. Anh muốn cho em xem.”
Nụ cười của anh ấy đơn thuần, muốn nhìn thấy tương lai đầy màu sắc hãy nhìn vào mắt An Tử, đó là những điều tôi nghĩ.
Xem ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681519/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.