Tôi đoán boss đang đi du lịch, lão rất ít khi gửi tin nhắn. Mà tin nhắn lão gửi toàn những thứ trẻ trâu khác gì mấy tin nhắn lừa đảo. Tôi phải lần mò rất lâu để đọc được nội dung.
Tối hôm đó Dục Phong đem thức ăn lên phòng Ngưỡng Mi, tôi như một con cún trốn trốn nắp nắp trong phòng vệ sinh.
“Ngày mai sư phụ về đi, khi nào vết thương tôi đỡ sẽ về sau. Đưa chị họ tôi trở về an toàn, bà nội còn đang chờ. Bọn họ đã gọi điện hỏi thăm tình hình rồi, không thể trì hoãn.”
Giọng của nó cứng rắn, như đã quen thuộc với chuyện này. Tôi không nghe thấy câu trả lời của Dục Phong, hắn đang nghĩ gì vậy?
“Nhiều án mạng xảy ra, cô không quan tâm sao?”
Hay, hay, phải nói rất hay. So với tập phim mới xem lúc nãy tôi thấy xem phim của bọn họ chân thực mà còn hay hơn gấp nhiều lần.
“Không thể tự tiện điều tra, ông ấy chỉ bảo tôi đi theo sư phụ. Chính là để sư phục quản thúc tôi, là đứng nhìn như khi xưa, tôi lớn rồi có thể tự phân biệt.”
Ngưỡng Mi điềm tĩnh mà nói ra những lời đó, cũng không ngu.
“Tôi có thể nhận trách nhiệm về mình, bao nhiêu lần cũng được.”
“Tôi mới không muốn, sư phụ đừng vì tôi nữa. Giữ được công việc đã may mắn lắm rồi, đừng tự hủy đi tương lai của mình.”
Dục Phong hình như là loại người giống tôi, hắn không muốn biểu thị tình cảm bằng lời nói. Hắn ít nhất còn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681513/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.