Anh ấy mới vào nam tối ngày hôm qua, cùng tôi ngủ cả buổi sáng. Một người vì thức cả đêm nên mới ngủ, một người vì thói quen khó sửa.
Anh chị họ tôi đều ngớ cả người, lúc nãy tôi mới nói bản thân là kẻ thứ ba, An Tử lại nói bao nuôi tôi, oan nghiệt mà.
“Chắc đi nhầm phòng rồi.”
Lục Diệu gấp gáp cầm cái áo chuẩn bị kéo Tịnh Lâm đi, nhìn dáng vẻ khó tin của bọn họ thật sự bị dọa rồi.
Tôi buông cái đùi gà xuống, tối hôm qua không ăn nên hơi đói rồi. Một bữa ăn thôi sao mà lằng nhằng dữ vậy, tôi lắc đầu nói.
“Tìm được người mới nên em mới không làm người thứ ba nữa.”
“Khoan đã, mày mới ngủ dậy?”
Lục Hy Hy đột nhiên tỏ ra nghiêm trọng, mọi người cũng nghiêm trọng theo, tôi co vai rụt người nhẹ nhàng gật đầu.
Chị họ nhanh như chớp mà chộp lấy cái vành tai, tôi biết sai ở chỗ nào rồi. Ngủ dậy tôi ít khi ăn liền, nếu mà lao ngay vào ăn bọn họ biết ngay sáng tối hôm qua tôi không ăn cái gì mà đi ngủ.
“Chị đừng đánh vợ em.”
An Tử đem cái đầu cún tôi ra khỏi tay Lục Hy Hy, trong quá trình cũng vô cùng cẩn thận không đụng tay chị họ cũng không làm tôi đau.
Tôi ngay ngắn quỳ lên sofa, nghiêm chỉnh nói.
“Em sai vì đã nhịn đói, nhưng lỗi tại An Tử.”
Trong quá khứ anh ấy từng nói cái gì ấy tôi vẫn còn nhớ, lần này mượn tạm cái tấm bia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681373/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.