Rõ ràng nó là người tìm tôi trước, đúng là nó tìm tôi trước nhưng hình như nó không muốn quay về đó. Dường như làm sai rồi, tôi quay người bỏ ra ngoài, chuyến du lịch này tốt đấy chứ.
An Tử đi phía sau tôi, bước ra khỏi nơi đó toàn thân tôi nhẹ nhõm hơn hẳn. Từ khi nào đối với Ngưỡng Mi tôi lại trở nên khó chịu như vậy, vài giây trước tôi còn đang lo lắng cho đối phương.
“Xin lỗi nhưng mà… Tôi muốn về.”
“Em không sai, anh đưa em về.”
Hơi ấm từ bàn tay An Tử khiến tôi trở nên mơ hồ, thật sự không muốn ngất vào lúc này đâu. Tôi còn muốn trở về cuộc sống trước đây của mình nữa, cho dù khác đi nhiều chút vẫn là quay về quỹ đạo.
Lúc tôi mở mắt ra bản thân vẫn còn ở trên hòn đảo, bên cạnh chỉ có Ngưỡng Mi.
“Sức khỏe của mày dạo gần đây hơi tệ rồi.”
Trạng thái cực kỳ mệt mỏi, nếu nói lo lắng cho nó đến độ ngủ không sâu giật mình tỉnh giấc cả trăm lần chắc nó cũng cười mà thôi.
Tôi vén chăn để bàn chân chạm xuống sàn nhà, tôi rời giường muốn tìm An Tử.
“Ngày hôm đó mày xảy ra chuyện gì, sau lại xuất hiện với dáng vẻ của bệnh nhân.”
Câu hỏi này có bao nhiêu phần là quan tâm nếu thật sự quan tâm đã không nói mấy câu đau lòng kia rồi.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy được An Tử, chỉ cần nhìn thấy anh ấy tôi liền an tâm.
“Không cần nói, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681372/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.